Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1391 - Chương 1382: Không Giết

Chương 1382: Không giết Chương 1382: Không giếtChương 1382: Không giết

Lỗ Đại Hải nhanh chóng rơi vào tình trạng ngạt thở, khuôn mặt vì nghẹt thở mà đỏ bừng lên, vừa dữ tợn lại vừa đáng Sợ.

"Không... Đừng mà..."

Zaku ngoảnh mặt làm ngơ, kéo hắn lê lết trên đất một hồi lâu.

Mãi đến khi Lỗ Đại Hải thoi thóp còn mấy hơi thở thì mới buông hắn ra.

"Khu... khụ khụ..."

Lỗ Đại Hải trợn trắng mắt, cố gắng ho khạc.

Zaku nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi cái tên này thiệt là, gần đây ngươi có vẻ rất phong độ nhỉ! Dụ dỗ nhiều người về phe mình đến như vậy, là muốn làm kình địch với ta sao?" Biểu cảm của Zaku có vẻ không giận không vui, nhìn Lỗ Đại Hải, trong lòng. đã nảy sinh ý định giết người

Nếu không phải vì Lỗ Đại Hải nhắc đến Trương Dịch và những người khác thì hôm nay hẳn thật sự định giết tên gai trong mắt này.

Như vậy mới tránh cho băng đảng của mình bị người này phá huỷ.

"Khu... khụ khu..."

"Ta... Chúng ta chỉ muốn được sống thôi! Zaku tiên sinh, thức ăn hoàn toàn đủ cho hai phe chúng ta cùng sống."

"Hằng ngày ta đều có thể ăn no bụng, căn bản không cần phải kình địch với ngươi đâu."

"Dù đối với bất kỳ ai đi chăng nữa, duy trì nguyên trạng mới là phương án tốt nhất" "Cho dù ngươi có giết ta đi nữa, thì sau này vẫn có người khác nổi lên. Ha ha, thế nên giết ta cũng chẳng có tác dụng gì. Trái lại, nếu giữ lại ta, hợp tác với ta, thì có lợi cho ngươi nhất."

Zaku híp mắt, do dự có nên giết Lỗ Đại Hải hay không.

Nhưng Lỗ Đại Hải nói rất đúng.

Bây giờ, bọn họ đã là lão đại của khoang tầng dưới chót, thức ăn no đủ.

Hoàn toàn không cân phải mạo hiểm không cần thiết.

Nhưng nếu đánh nhau đẫm máu thật sự gây chú ý của tầng trên.

Cho dù thuyền trưởng họ Trương không chú ý đến sự sống chết của người Tầng dưới.

Nhưng dù sao hẳn ta vẫn thân thiết với những người dân Hoa Tư Quốc này. Nếu hai nhóm người xảy ra xung đột, nhóm những người nhập cư trái phép giết chết người Hoa Tư Quốc.

Cho dù chỉ là vì nhân tính suy xét thì ai sẽ thiên vị cũng không cần phải nói.

Khi con người đã mất đi tất cả thì sẽ không còn gì để sợ.

Nhưng sau khi no bụng rồi thì không dễ dàng liều mình nữa.

Zaku nhìn chằm chằm vào Lỗ Đại Hải: "Hợp tác? Cũng là một ý kiến hay đấy, nói thử xem, ngươi định thế nào về việc hợp tác?".

Lỗ Đại Hải hít thở sâu vài hơi thật khó khăn mới bình tĩnh trở lại.

"Sau này khoang dưới này sẽ do hai nhóm chúng ta làm chủ, phân phối thức ăn thống nhất. Các ngươi ưu tiên, chúng †a đứng sau các ngươi!". "Chỉ cần chúng ta đoàn kết thì người khác sẽ không thể làm mưa làm gió. Đến lúc đó tất cả mọi người đều ăn ngon sống tốt, có phải tốt hơn là lườm nhau đề phòng nhau không?".

Lỗ Đại Hải muốn xóa tan nghỉ ngờ của Zaku nên nói tiếp: "Chúng ta đều là vì miếng ăn mà thôi, ai muốn liều lĩnh làm gì?".

Zaku nhìn chằm chằm vào mắt Lỗ Đại Hải.

Im lặng.

Hắn ta không trả lời ý kiến của Lỗ Đại Hải.

Sự im lặng này gây áp lực lớn cho mọi người.

Trái tim Lỗ Đại Hải cũng đập thình thịch liên hồi.

Nhưng hắn ta phải vượt qua được cửa này. ...

Một lúc sau, cửa khoang mở ra, Lỗ Đại Hải bình tĩnh đi ra khỏi phòng.

Vinh Lỗi và Vu Cương cùng những người khác vội vã chạy tới, nhìn thấy trên mặt Lỗ Đại Hải có vết thương thì vội vàng hỏi hắn ta có sao không.

"Ta không sao, coi như đã qua cửa này rồi. Các ngươi trở về phòng đi!".

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng những người hiếu kỳ khác trong các khoang lại vô cùng thất vọng.

Họ rất mong Lỗ Đại Hải và những người nhập cư trái phép đó phải đánh nhau đến chết, tốt nhất là chết hết đi.

Để cho những người bắt nạt họ biến mất, còn thức ăn thì đủ ăn.

Lỗ Đại Hải đi qua các khoang khác, tự nhiên nhìn ra được biểu cảm của những người đó, hắn ta có thể đoán được họ đang nghĩ gì nên không khỏi cười lạnh khinh thường.

Trở về phòng, Lỗ Đại Hải nói với Vinh Lỗi và Vu Cương: "Ta biết ngay là đám người đó không dám động đến ta. Bây giờ bọn họ không thiếu ăn thiếu uống, chỉ sợ nhất bản thân mình chết thôi”.

"Ta đã hiểu thuyền trưởng họ Trương, hắn ta có nguyên tắc riêng. Không chọc hắn ta tức giận thì hắn ta sẽ không quản chúng ta. Nhưng nếu ai chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, gây phiền phức cho hắn thì hắn sẽ giết người giống như giết gà vậy".

"Zaku không có gan giết người ở đây đâu".

Một người vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, sau này chỉ cần chúng ta và đám người nhập cư trái phép kia sống hòa thuận là không sợ thiếu ăn thiếu uống nữa!".

Lỗ Đại Hải lạnh lùng liếc người đó một cái mà không nói gì.

Trong mắt ba người Lỗ Đại Hải, Vinh Lỗi, Vu Cương lại có một ánh mắt rất khác.

Cơm lành canh ngọt chính là làm lành, khép lại chuyện cũ.

Khiến đôi bên làm lành mối quan hệ, từ đó trở về hòa thuận như trước.

Thuận theo mọi việc, không tuyên truyền dị giáo, danh lợi.

Không gây thù chuốc oán, chỉ chú tâm vào việc làm phúc cho mình cho người khác.
Bình Luận (0)
Comment