Chương 1383: Khốn khổ
Chương 1383: Khốn khổChương 1383: Khốn khổ
Làm lành, chính là xử lý ôn hòa khi gặp chuyện tình cảm, không làm lớn chuyện, không tổn thương đến tình cảm của người khác hay chính mình, biết dung thứ.
Có thể thấy, hòa giải chính là một trạng thái hài hòa mà mọi người hiểu và chấp nhận.
Không thích thì không cần phải chạm mặt nhau, kìm chế sự phản kháng bằng cách tránh né cho cả hai bên cùng có lợi.
Lỗ Đại Hải, Vinh Lỗi, Vu Cương yên lặng không phải là không muốn giết lại người ta mà muốn mình là người ra tay trước, và sẽ ra tay cùng lúc.
Khi mà hết sức cảnh giác, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là mọi chuyện tạm hoãn như vậy, nhưng thực ra ngọn lửa phục thù trong lòng họ đang cháy dữ dội.
Hóa giải thù hận không phải là phong cách hành sự của họ.
Khi đó bị Zaku và những người khác đánh một trận, suýt mất mạng là cừu hận họ không quên được.
Họ đã giết cá trên biển cả đời, trong lòng đã trở nên lạnh lùng hơn cả con dao giết cá!
Hai ngày sau, mối quan hệ giữa những người nhập cư trái phép và nhóm ngư dân vẫn hòa thuận như đã cam kết.
Những người nhập cư trái phép có thể ưu tiên lựa chọn thức ăn còn nhóm ngư dân thì chỉ lấy thêm hai phần.
Nhưng như thế lại khiến những hành khách khác đang đói bụng ở các khoang còn lại lại càng không có thức ăn.
Trời biết hai ngày này bọn họ đã sống như thế nào, thậm chí có người đã ba ngày chưa ăn một hạt cơm.
Vì bị giày vò và tuyệt vọng nên một số người thực sự không chịu nổi nữa.
Có người phải cố nhịn nỗi sợ hãi chạy đến tìm Lỗ Đại Hải xin hắn ta một chút đồ ăn.
"Lỗ lão đại, trước đây chúng ta không giúp ngươi là vì chúng ta không có lương tâm. Chúng ta đã biết lỗi rồi nên xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ cho chúng ta một con đường sống!".
Một nhóm người tụ tập bên ngoài khoang của Lỗ Đại Hải, quỳ xuống đất thỉnh cầu.
Lỗ Đại Hải cười lạnh hỏi: "Tại sao các ngươi không đi câu xin những người nhập cư trái phép đó mà lại đến cầu xin ta?
Mấy người đó nhìn nhau rồi nói: "Chúng ta là đồng bào còn họ là người ngoài!".
Lỗ Đại Hải "Ha ha" cười: "Thế đồng bào mà dễ ức hiếp hơn đúng không?".
Hắn ta đột nhiên chỉ vào những người đó, sắc mặt thay đổi: 'Các ngươi là một lũ tồi sống trong ổi".
"Không có gan chống lại bọn chúng thì chỉ biết quỳ xuống van xin ta thương hại các ngươi”.
"Nhưng đã muộn rồi, ta không hề thương cảm các ngươi. Cút hết cho ta!".
Ngay khi Lỗ Đại Hải ra lệnh, lập tức có một nhóm tay chân đến xua đuổi mọi người.
Những người đó khóc lóc thảm thiết, vì không ăn no say nên bị đánh rất thảm, máu chảy lênh láng.
Những người ở các khoang khác thấy vậy đều vô cùng tức giận.
Họ hận Lỗ Đại Hải đến độ không thể hận thêm được nữa.
So sánh ra thì ngược lại Zaku và những người khác, bọn họ không hận như vậy.
Bởi vì đối với chuyện người ngoài bắt nạt họ thì họ cho rằng điều đó là đương nhiên.
Nhưng Lỗ Đại Hải và bọn họ đều là người Hoa Tư Quốc nên họ cảm thấy Lỗ Đại Hải là đồ tồi, cầm thú.
Nhưng những người này lại quên rằng khi ở trong nước, hầu như những kẻ mà họ gặp ô uế thì phần lớn là đồng bào của họ.
Và bản thân họ giàu có cũng hâu như là thông qua bóc lột và lừa gạt đồng bào mà có.
Bây giờ lại đi suy nghĩ đến tình người thì quả là buồn cười.
Phòng của những người nhập cư trái phép.
Zaku thấy Lỗ Đại Hải ra lệnh người khác đánh đồng hương của mình thì khế mỉm cười khinh bỉ.
"Bọn họ thích đánh nhau nội bộ thì cứ đánh đi!".
Mâu thuẫn giữa Lỗ Đại Hải và những người trong các khoang khác càng sâu thì Zaku càng yên tâm hơn.
Như vậy thì nhóm ngư dân không còn quá nguy hiểm đối với bọn họ nữa. ...
Đêm đó.
Trong phòng của Lỗ Đại Hải đen như mực, qua cửa sổ chỉ thấy lọt vào được một chút ánh sáng yếu ớt nên không nhìn rõ mặt người.
Chỉ lờ mờ thấy trong khoang có rất nhiều người tụ tập.
Giữa vài chiếc giường có bảy tám người ngồi trên đất.
Những người này đều là đại diện của các khoang khác.
Ba huynh đệ Lỗ Đại Hải cũng ngồi ở giữa.
Lỗ Đại Hải lướt mắt nhìn những khuôn mặt không nhìn rõ của mọi người, đôi mắt sắc lạnh phát ra sát khí đáng sợ.
"Các người của các ngươi trong khoang bây giờ thế nào?”".
Lỗ Đại Hải cố tình hạ giọng.
Hắn ta vừa hỏi xong thì mọi người không nhịn được nữa, bắt đầu than thở.
"Lỗ đại ca, người trong khoang chúng ta sắp chết đói đến nơi rồi! Có mấy người phụ nữ suýt thì tới trước Diêm Vương một bước rồi!".
"Tiếp diễn thế này chắc chắn phải có một nửa người trong khoang chúng ta sẽ chết!".
"Chúng ta thực sự không chịu nổi nữa rồi, nếu không chúng ta cũng không đến cầu xin ngươi. Chúng ta cũng biết là mình đã làm không đúng. Ngươi cho chúng ta một con đường sống đi!".....
Lỗ Đại Hải nghe họ nói xong thì lạnh lùng nói: "Người không cho các ngươi sống không phải là ta. Các ngươi có quên là ai đã khiến chúng ta không đủ ăn rồi sao?".