Chương 1385: Sắp hối hận rồi
Chương 1385: Sắp hối hận rồiChương 1385: Sắp hối hận rồi
Lực lượng chủ chốt đương nhiên là đội ngư dân do Lỗ Đại Hải dẫn đầu.
Lỗ Đại Hải mở mắt ra: "Ngày mai là chủ nhật, là ngày ăn thịt. Chắc chắn Zaku sẽ dẫn người tới canh chừng thức ăn"
"Các người về khoang, chuẩn bị những gì thì cứ chuẩn bị."
"Tới khi ta ra hiệu, mọi người hãy cùng xông lên!"
Nói rồi, ánh mắt của Lỗ Đại Hải đột nhiên trở nên hung dữ.
"Khi đó, người nào dám làm kẻ phản bội tiết lộ tin tức ra ngoài, hoặc là lúc đánh nhau lại giở trò thủ đoạn, hừ hừi Trước khi chết, Lỗ Đại Hải này nhất định sẽ đâm chết tên đó trước!" Lỗ Đại Hải vừa nói vừa giơ cây bàn chải đánh răng được hắn ta mài dũa hằng ngày, trên đó còn dính một lớp máu đen trông rất đáng sợ.
"Không, chúng ta không phải là loại người đó đâu!"
"Lúc đó người nào không xông lên, kẻ đó là con cháu họ Vương!"
"Đúng, người nào dám làm kẻ phản bội, người nào dám núp lùm hưởng thành quả của người khác, ta là người đầu tiên không tha cho người đó!"
Cuộc họp kết thúc, mọi người lẳng lặng quay về khoang của mình.
Trong đêm tối, từng người đánh thức mọi người trong khoang, thông báo cho họ kế hoạch hành động vào sáng mai.
"Phải bí mật tuyệt đối, đừng để xảy ra tiếng động." "Sắp đánh nhau rồi ư? Nhưng phải đánh như thế nào? Ở chỗ này đến cả một cái gậy cũng không tìm thấy."
"Dùng quần áo quấn vào tay, vớ thì se thành dây thừng. Tới lúc đó thì xuống †ay thật mạnh với bọn chúng, chỉ cần giết được người là được!"...
Đêm đó, mọi người trong mỗi khoang bắt đầu phát huy hết trí tưởng tượng để chế tạo những vũ khí giết người sở hữu sức hủy diệt tối đa.
Lỗ Đại Hải dựa vào tường, tay cầm bàn chải đánh răng, mắt mở to không chút buồn ngủ.
Hắn rúc mình trong góc tường, vị trí này rất an toàn, dù đánh nhau đột ngột với ai thì cũng có thể chắc chắn sẽ chẳng bị ai đánh lén từ phía sau.
Hắn đã đánh nhau rất nhiều lần, trên Nham Lưu Đảo này, hẳn cũng từng giết người vì tranh giành thức ăn.
Tuy nhiên, xét về bản chất, hắn không cho rằng mình là người xấu.
Hắn chỉ muốn sống, là người nên không có gì sai cả.
Nói về mặt tình cảm, nếu có thể sống ổn định, hắn sẵn sàng đứng ra giúp đỡ người khác. Đây là đức tính nghĩa hiệp trời sinh của người vùng Lỗ Đông.
Hắn ghét cái ác, thích giết chóc và thậm chí đã cảm nhận được phần nào nỗi căm phẫn và cảm xúc của thế hệ trước.
Đêm đen như mực, hắn như một con dơi lặng lẽ, yên tĩnh ẩn núp trong bóng tối chờ đợi.
Đêm qua đi, ngày mới sang.
Bình minh trên biển không rực rỡ lắm, khoang thuyền thấp vẫn còn tối tăm, nhưng có thể nhìn tạm được.
Trương Dịch và Chu Khả Nhi ăn sáng xong rồi cùng ra ngoài boong tàu tản bộ.
Ra khơi đã hơn mười ngày mà mọi thứ đều bình yên, nhưng trực giác mách bảo Trương Dịch rằng Kỳ Long vẫn còn ở đói
Trước khi cơn bão ập đến, mọi thứ thường rất yên tĩnh.
Con quái vật biển sâu đáng sợ kia rất thông minh, nên nó không tấn công bừa bãi.
Có lẽ nó đang chờ một cơ hội thích hợp.
Ví dụ như khi bão tuyết ập đến.
Đối với Trương Dịch, điều này hơi phiền phức.
Nhưng hẳn hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình, Kỳ Long không phải là đối thủ của hắn trong trận chiến trực diện.
Nếu không, làm sao có thể xưng là cao thủ hàng đầu của đại khu Giang Nam chứ.
Lão Điền dẫn theo mấy người đến chào Trương Dịch.
"Trương tiên sinh, chào buổi sáng!"
Trương Dịch thoáng liếc nhìn lão Điền, mỉm cười nói: "Tình hình trên thuyền dạo này như thế nào? Có chuyện gì bất thường không?”
Lão Điền suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Tất cả đều rất bình thường, chỉ có mấy gã người nước ngoài của đoàn Nham Lưu nói nhiều hơn thôi."
"Mặc kệ. Đến bờ rồi thì đưa bọn chúng đến căn cứ của các ngươi, bắt chúng đạp máy phát điện."
Trương Dịch thản nhiên nói.
Lão Điền cười gật đầu: "Vâng."
"Đúng rồi, bảo mọi người chuẩn bị cây lau đi, hôm nay phải lau dọn thật sạch khoang tàu."
Lão Điền ngây ra: "Hằng ngày chúng †a đều lau dọn, khoang tàu không bẩn lắm!"
Khóe miệng Trương Dịch nở một nụ cười đầy thâm ý, hẳn chống tay vào lan can, nhìn ra biển trời xa xa.
"Sẽ có tác dụng thôi."
Lão Điền không biết Trương Dịch định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dặn.
Trương Dịch và Chu Khả Nhi đi lòng vòng quanh tàu rồi tính quay vào. "Đúng rồi, dạo này tình hình đứa bé mà Chu Vân Tước nuôi thế nào rồi?"
Trương Dịch tùy tiện hỏi.
Nghe vậy, Chu Khả Nhi "phụt" một tiếng bật cười.
Cô bất lực lắc đầu.
"Hai vị ấy giờ mới hối hận muốn chết đi được."
"Họ đều là tiểu thư khuê các, quen được người ta cung phụng rồi. Từ trước đến giờ vân luôn là người khác chăm sóc mình, nào có phần các cô ấy chăm sóc người khác chứ?"
"Hai tiểu thư không nói thì thôi, cho dù là người bình thường cũng đau đầu vì phải chăm một đứa trẻ một tuổi rồi."
"Lần trước ta đi khám bệnh cho đứa bé tên Tommy, hai người họ chăm mà tệ Vô cùng." "Tô Noãn Hề ấm đứa bé đi tã mà vừa đi vừa khóc."
Trên mặt Trương Dịch hiện lên vẻ Vui vẻ.