Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1400 - Chương 1391: Giật Mình

Chương 1391: Giật mình Chương 1391: Giật mìnhChương 1391: Giật mình

Nhưng đối với bọn họ thì con tàu Kim Phong có thể là nơi trú ẩn, nhưng cũng có thể biến thành nhà tù không thể thoát ra được!

Trong thế giới không bị pháp luật ràng buộc này, chỉ cân Trương Dịch động lòng động não thì có thể khiến toàn bộ bọn họ chết không có chỗ chôn!

Nhưng sau khi nghe xong lời của Tạ Vân Phàm, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.

Xa Hải Thành đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ Vân Phàm, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi vừa nói gì? Bí mật gì?"

Lúc này Tạ Vân Phàm đang ôm đầu, đang lên cơn co giật.

Xa Hải Thành đành phải túm lấy ống tay áo hắn lớn tiếng chất vấn, mới khiến hắn tỉnh táo lại.

Tạ Vân Phàm cười nhạt: "Ta không biết. Nhưng các ngươi nghĩ kỹ mà xem, Nham Lưu Đảo cách Hoa Tư Quốc hàng nghìn km, bây giờ lại là thời thế gian nan như thế này".

"Ngay cả lực lượng hải quân mạnh nhất thế giới là Columbia cũng không có thời gian đến cứu người".

"Thế thì làm sao họ lại bất chấp đường sá xa xôi, đến cứu chúng ta cơ chứ?"

"Ta quá hiểu những người Hoa Tư Quốc, nếu không có lợi lộc, họ sẽ không làm chuyện này đâu!"

Những lời nói của Tạ Vân Phàm giống như hẳn không phải là người từ Hoa Tư Quốc đi ra.

Nhưng những người có mặt ở đây mặc dù khóe miệng cười đầy vẻ chế nhạo nhưng trong lòng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Vì cơ bản thì những người ra từ Hoa Tư Quốc thì sẽ không tiếc sức bôi nhọ đất nước đó.

Nếu không, làm sao có thể chứng minh sự lựa chọn của họ là đúng đắn?

Tạ Vân Phàm mở to mắt, lòng đen đục ngầu.

"Cho nên, ta chắc chắn là họ đang toan tính điều gì đó. Những người như chúng ta ở đây, đặc biệt là gia đình Lý Tông Dụ, nhất định có bí mật rất lớn!"

Những lời này khiến tất cả những người trong khoang không khỏi suy ngẫm.

"Bí mật, không sai, bí mật này chắc chắn nằm ở gia đình Lý Tông Dụ! Nếu không, thuyên trưởng đã không khách sáo với họ như vậy, thậm chí vì họ, ngay cả người nước ngoài như chúng ta cũng muốn mang về nước".

Ánh mắt của Xa Hải Thành trở nên phấn khích.

"Chỉ cần chúng ta có thể nắm bắt được bí mật này, chẳng phải là có được quân bài mặc cả để được sống sót hay sao?"

"Rốt cuộc là bí mật gì? Đã ở Nham Lưu Đảo nửa năm, chúng ta còn có chuyện gì không biết vê vợ chồng Lý Tông Dụ hay sao?"

"Mau nghĩ đi, nghĩ thật kỹ đi, đây có thể là quân bài tẩy bảo vệ mạng của chúng ta sau này!"

Xa Hải Thành nhìn từng người, bảo họ cố gắng động não suy nghĩ, nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trên Nham Lưu Đảo. Lúc trước mọi người bận rộn sinh †ồn, thậm chí còn rơi vào cảnh khốn cùng nhiều lần.

Trong môi trường như vậy, bất kỳ bí mật nào cũng trở nên vô giá trị, họ cũng sẽ nhịn không được mà thổ lộ.

Và lúc trước mọi người đều không để ý đến những chuyện này, bây giờ lại có khả năng trở thành chìa khóa để họ có thể sống sót.

Trận tàn sát ở tâng dưới chót của khoang tàu kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.

Số người chết không rõ, chỉ biết rằng mọi khoang tàu đều nhuốm đầy máu, thi thể treo đầy khắp khoang.

Mãi cho đến khi mọi tiếng ồn gần như biến mất, thuyền viên giám sát camera mới báo lại sự việc cho lão Điền.

Lão Điền sau khi nghe tin đã gõ cửa phòng Trương Dịch.

"Trương tiên sinh, ở dưới thì..."

Lão Điền ghé tai Trương Dịch thì thầm vài câu.

Trương Dịch vẫn giữ gương mặt không biểu lộ cảm xúc/Ta biết rồi".

Sau đó hắn liếc sang phòng ngủ bên cạnh của Chu Vân Tước.

"Đi báo với Chu tiểu thư, để cô ta đi xử lý".

Những kẻ nhập cư trái phép là do Chu Vân Tước sắp xếp lên tàu, thế nên đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả.

Trương Dịch đã từng nói đến vấn đề này.

Thậm chí có thể nói xa hơn, nếu không phải vì lời nhờ vả của Chu Vân Tước, Trương Dịch cũng chẳng định cho bất kỳ ai trong số những kẻ nhập cư trái phép ở tầng dưới chót của khoang tàu lên tàu.

Lão Điền gật đầu tỏ ý hiểu.

Trương Dịch trở vê phòng, nở nụ cười kỳ lạ với Chu Khả Nhi đang mặc áo choàng ngủ bằng lụa.

"Mặc đồ vào, ta dẫn ngươi đi xem một màn náo nhiệt".

Chu Khả Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp,'Xem náo nhiệt á?"

Bên này, lão Điên đã gõ cửa phòng Chu Vân Tước.

Lúc này, vẻ mặt Chu Vân Tước trông có vẻ mệt mỏi.

Cô và Tô Noãn Hề vừa mới dỗ dành Tommy ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ đơn giản.

Gặp lão Điền ngay từ sáng sớm khiến Chu Vân Tước lộ vẻ nghỉ ngờ.

"Lão Điền, ngươi tới đây sớm thế này có việc gì không?”

Lão Điền mang vẻ mặt nghiêm trọng.

"Chu tiểu thư, có chuyện rồi ở khoang tàu tâng dưới chót ấy! Những người lên tàu trước đánh nhau với nhóm lên tàu saul"

Chu Vân Tước lập tức nhíu mày/Không biết họ vì cái gì mà đánh nhau nữa, phiên quá”.

"Chuyện nhỏ này thì ngươi tự xử lý đi, không cần phải tìm ta".

Lão Điền nói/'Nhưng lần này, sự việc ầm ï lắm, chết không ít người đâu!"

Chu Vân Tước mới giật mình Cái gì? Chết không ít người á? Sao lại như thế được!"
Bình Luận (0)
Comment