Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1401 - Chương 1392: Chế Giễu

Chương 1392: Chế giễu Chương 1392: Chế giễuChương 1392: Chế giễu

Lão Điền vô tình đáp,'Hình như là vì thức ăn không đủ, rồi chuyện những kẻ nhập cư trái phép bị lộ thân phận khiến những người khác tức giận".

"Trên biển mà chuyện thế này thường xảy ra thôi, chả có gì lạ cả".

Sắc mặt Chu Vân Tước lập tức tái mét, gương mặt mệt mỏi vì nghỉ ngơi không đủ giờ này lại càng thêm tiều tụy.

Cô không khỏi lùi lại mấy bước, suýt thì ngất lịm vì hoa mắt chóng mặt.

"Chu tiểu thư, ngươi không sao chứ?"

Chu Vân Tước không thể tin rằng khoang tàu tầng dưới chót lại có người chết vì thiếu thức ăn!

Sao có thể vì một chút đồ ăn mà giết người cơ chứ?

Cô không hiểu nổi.

Mà điều khiến cô khó chấp nhận nhất là có thể vụ việc này lại là do cô mà ra.

Nếu có người chết thì chẳng phải cô sẽ trở thành tội đồ sao?

"Không, không được nói như thế. Có thể họ không tranh chấp vì vấn đề này, cũng có thể giữa họ đã có hiềm khích từ trước".

Chu Vân Tước lẩm bẩm, cô không muốn chấp nhận mình đã phạm phải sai lầm lớn tới thế.

Lão Điền vẫn tiếp lời không ngừng/Bây giờ mọi thứ hỗn loạn lắm, ngươi phải đi theo ta để đưa ra quyết định giải quyết thôi!"

Chu Vân Tước ôm trán,"Ta không đi đâu. Chuyện này ngươi vẫn nên tìm Trương tiên sinh đi, để hắn xử lý".

Cô không muốn phải đối mặt với cảnh tượng tồi tệ đó.

Lão Điền mỉm cười;Thuyền trưởng đã nói rằng những người đó đều là do ngươi đồng ý cho lên tàu nên mọi vấn đề của họ đều do ngươi phải giải quyết. Thuyền trưởng sẽ không quan tâm tới đâu".

Chu Vân Tước không thể tin vào tai mình.

"Hắn đúng là nói thế thật á? Hắn... hắn là thuyền trưởng thì sao có thể vô trách nhiệm thế chứ?"

Nghe Chu Vân Tước nói thế, ngay cả lão Điền vốn đã trải nghiệm khá nhiều trên đời này cũng không khỏi ngẩn ra một lúc.

Quả đấm có công lực hơn hai mươi năm này, hắn đúng là đỡ không xuể.

Mà ngay lúc này, Trương Dịch và Chu Khả Nhi đã thay đồ xong, bước ra khỏi phòng.

Cũng vừa kịp nghe thấy cuộc nói chuyện của Chu Vân Tước và lão Điền.

Trương Dịch lên tiếng chế nhạo,'Sao thế, Chu tiểu thư định quên mất mình đã làm những gì rồi đổ hết trách nhiệm lên người khác à?"

Lão Điền vẫn phải giữ chút thể diện cho Chu Vân Tước, không dám nói thẳng thắn quá.

Nhưng Trương Dịch thì chẳng nương tay chút nào.

Chu Vân Tước bị Trương Dịch chế giễu như thế, thật sự tức đến phát điên.

"Ta... Ta cũng không có nói là ta không xử lý mà. Chỉ là mấy hôm nay ta vừa chăm sóc đứa bé nên người có chút không thoải mái".

Cô không muốn nhìn thấy máu me.

Trương Dịch chẳng chịu buông tha cho cô.

"Nghe ngươi nói cứ như đứa bé ta nhờ ngươi chăm ấy. Mà cũng chẳng ai nài nỉ ngươi làm thế đâu nhỉ!"

"Nếu ngươi chỉ biết đổ muối vào vết thương và chỉ giỏi nói mà chẳng làm được gì, thì thừa nhận đi. Ta có thể giải quyết chuyện này, nói cho cùng cũng chẳng qua là dọn dẹp sạch sẽ vụ việc thôi mà".

"Nhưng mà, như vậy thì về sau gặp chuyện thì ngươi cứ ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho ta".

Trương Dịch cười tươi rói nhìn Chu Vân Tước, ánh mắt đầy ẩn ý, chứa đựng sự chế nhạo và khinh thường. Thứ Chu Vân Tước không chịu nổi nhất chính là thế này.

Cô tức tới nỗi máu dồn lên mặt/Ai nói ta không dám tới! Đi thì đi, ai sợ ai!"

"Ầm" một tiếng cô đóng sầm cửa, sau đó kéo Tô Noãn Hề đi cùng, bắt cô ấy thay quần áo rồi đi cùng mình tới đó xem tình hình.

Tô Noãn Hề nghe ngóng được phần nào nên hơi sợ hãi, hỏi/"Chết nhiều người lắm à?"

Chu Vân Tước đáp,'Không sao đâu, chỉ là vì giành thức ăn nên cãi vã chút thôi mà. Trên đời này làm gì có ai vì chút đồ ăn mà liều mạng đến thế chứ? Ta nghĩ là họ đã có hiềm khích từ trước rồi".

"Tên họ Trương kia chỉ muốn xem ta làm trò cười thôi, mình nhất định không để hắn đắc ý!"

Lúc này, Chu Vân Tước hoàn toàn không nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

So với cô thì Tô Noãn Hề có nhiều trải nghiệm phức tạp hơn trên Nham Lưu Đảo.

Nhưng giờ Chu Vân Tước đã mở lời như thế rồi, cô không có cách nào từ chối được, dù sao cô hiện cũng là chân chạy vặt cho Chu Vân Tước.

Hai người thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng.

Trương Dịch và Chu Khả Nhi, lão Điền đã đến ngoài boong khoang tàu, thong thả trò chuyện, chờ họ tới.

Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề đi tới cửa, thấy Trương Dịch và Chu Khả Nhị, sắc mặt Chu Vân Tước có chút khó chịu.

Cô thấy Trương Dịch chắc chắn là tới để chế giễu mình. Thực tế thì thế thật.

Lão Điền đi phía trước dẫn đường cho họ, trên đường tiện tay gặp một thuyền viên đang cầm súng trường chịu trách nhiệm bảo vệ.

Lão Điền tiến tới hỏi một thuyền viên,'Bên dưới đánh nhau thế nào rồi?"

Thuyền viên liếc Trương Dịch và Chu Vân Tước, đáp,'Chết không ít người đâu, máu me be bét, không nhìn nổi nữa".

Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề vừa nghe xong, trong lòng đều thót lại.

Có đến nỗi kinh khủng thế không?

Chu Vân Tước vô thức xoa xoa cánh tay, tình hình diễn biến thật quá sức tưởng tượng của cô.

Mấy ngày nay cô bận chăm Tommy nên nghĩ rằng bên dưới sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Vừa mới có mấy ngày thôi mà sao lại thành ra thế này chứ?
Bình Luận (0)
Comment