Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1402 - Chương 1393: Thảm Cảnh

Chương 1393: Thảm cảnh Chương 1393: Thảm cảnhChương 1393: Thảm cảnh

Trương Dịch nói: "Đưa chúng ta đi đến đó ngay bây giờ! Thu xếp cho mọi người chuẩn bị vũ khí, nếu có bất kỳ điều gì bất thường nào xảy ra thì lập tức quét sạch chiến trường!"

Những kẻ đã đói khát trong một thời gian dài một khi để cho con quỷ của chúng lộ ra thì rất có thể tự rơi vào bóng tối cắn nuốt.

Giống như chú chó sói đã nếm được mùi máu, sau khi giết đến điên cuồng, thì chẳng nhận biết bất kỳ ai nữa.

Trương Dịch không hề lo sợ, thế nhưng khi đối phó với những người bình thường như vậy thì chẳng đến lượt hắn trực tiếp ra tay.

Sắc mặt Chu Vân Tước tái nhợt, Tô Noãn Hề cũng sợ sệt, có chút không dám tiến về phía trước.

Nhưng Trương Dịch liên tục thúc giục ở phía sau.

"Đi đi, không thích đi bộ à? Có muốn nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi nữa không?"

Lúc này, Chu Vân Tước cũng không còn đường lui nữa, chỉ đành cắn răng nói: "Đi thì đi! Sợ cái gì chứ."

Một nhóm người tiến qua tầng này của đoàn Nham Lưu, trên tay mỗi người đều cầm lính và vũ khí, đi vê phía khoang thuyền ở tâng dưới chót.

Đám người đoàn Nham Lưu đoàn thấy cảnh tượng như vậy thì lại không nhịn được mà bàn tán.

"Rất nhiều người đến, đều mang theo súng!"

"Trời ơi, không biết ở bên dưới đã chết bao nhiêu người, ta ngửi thấy một mùi máu tanh rất nông!"

"Thật quá tàn nhẫn!"

Bạch Mặc và những người khác đang hết sức lo lắng trong phòng, mỗi người đều cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Họ hy vọng có thể tìm ra bí mật đó.

Bí mật có thể khiến Trương Dịch và những người khác không ngại vượt biển đến nơi này rồi quay ngược lại đón họ. ...

Trương Dịch và những người khác đến khoang thuyền ở tầng dưới chót, lúc này, cánh cửa khoang thuyền vẫn đóng chặt bằng ổ khóa sắt, nhưng mùi máu †anh nồng nặc vẫn có thể ngửi thấy từ rất xa.

Trương Dịch và những người khác đã sớm quen với mùi này nên chẳng có chút biểu cảm nào. Nhưng Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề lại muốn nôn thốc nôn tháo.

Bọn họ đến trước cánh cửa sắt đang đóng chặt, nhìn thấy từng dòng nước đen đáng sợ chảy ra từ khe hở của cánh cửa, sau đó chảy từ từ xuống chân Chu Vân Tước.

"ÁI"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Vân Tước càng tái nhợt thêm, không nhịn được khiếp sợ hét lên rồi nhảy về phía sau.

Thân thể của cô ta bắt đầu run rẩy, vào lúc này, cô ta đã nhận thức được rằng mọi chuyện đã vượt quá dự đoán của mình.

Trương Dịch lạnh giọng nói: "Mở cửa rat"

Một tên thủy thủ câm chìa khóa đi qua, mở khóa sắt nặng nề, sau đó mở từng vòng dây xích ra.

Tất cả các thủy thủ đều mặt không biểu cảm, giơ súng trong tay lên, chĩa thẳng vào cửa.

"Kẽo kẹt —"

Hai tên thủy thủ cẩn thận đẩy cánh cửa sắt ra, một mùi máu tanh càng nồng nặc hơn lập tức ập đến.

Chu Khả Nhi đã có chuẩn bị từ trước nên cô ấy dùng khăn tay ướt bịt mũi.

Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề nhắm chặt mắt ngay lập tức, không dám nhìn cảnh tượng trong khoang thuyền.

Nhưng Trương Dịch sẽ không tha cho họ.

Hồi trước hai người các cô không phải rất thánh mẫu sao?

Không phải không có năng lực mà vẫn muốn cứu người sao?

Mau đến đây và nhìn xem thành quả của mình đi!

Nhìn cho kĩ bằng chính đôi mắt của mình, đây chính là thảm cảnh do tâm lòng thánh mẫu vô dụng của hai người tạo ra đấy!

"Đừng trốn ở đằng sau nữa, Chu tiểu thư, ngươi chính là chủ quản của nơi này mài! Ta nghĩ ngươi nên thưởng thức thật kí"

"Ngươi cũng phải đưa ra đối sách chứ, hãy mở mắt ra đi!"

Trương Dịch quát mạnh một tiếng, Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề sợ hãi phải mở mắt ra.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng mà bọn họ sẽ không thể nào quên được trong cả cuộc đời. Trong hành lang chật hẹp, khắp nơi đều vương vãi máu tươi, dưới sàn nằm đầy xác chết của những người tị nạn, máu tươi bắn tung tóe, những bông tuyết vỡ nát bám đầy trên tường và trần nhà.

Một vài thi thể đã bị đập đến mức nát bét, chẳng thể nhìn rõ bộ dạng trên khuôn mặt của họ.

Cũng có những người còn đang cố gắng vùng vẫy dưới sàn nhà, nhưng giờ đây chỉ còn hít vào mà chẳng thể thở ra được nữa.

Trong thế giới tu la như vậy, lại xuất hiện vài người toàn thân đẫm máu, hoàn toàn không quan tâm đến máu trên tay mình, bọn họ ở trước thùng cơm lớn mà ăn ngấu nghiến những bát cơm trộn và thịt hầm.

Bây giờ, trong toàn bộ khoang thuyền ở tầng dưới chót, gân một nửa số người đã chết, không còn ai tranh giành thức ăn với đám người này nữa.

Họ có thể ăn no bụng trong bữa ăn.

Khi phát hiện ra Chu Vân Tước và những người khác, bọn họ vô cảm nhìn một lần rồi nở nụ cười thỏa mãn.

Tinh thần của những người này đã hoàn toàn tan vỡ.

Ngay cả khi bây giờ bảo bọn họ chết đi, bọn họ cũng sẽ không thấy có chút cảm giác gì.

"aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaal"

Chu Vân Tước ôm lấy đầu mình, đột nhiên sụp đổ, cô ta hét lên chói tai.
Bình Luận (0)
Comment