Chương 1394: Khó chịu
Chương 1394: Khó chịuChương 1394: Khó chịu
Vừa vài ngày trước, những người này vẫn còn sống tốt đẹp, còn cùng nhau họp trong kho hàng ở phía trên.
Nhưng bây giờ, rất nhiều người đã trở thành những thi thể lạnh ngắt dưới đất!
Có phải tất cả những thứ này là do cô không?
Chu Vân Tước càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu... Nếu hồi đó cô ta không cố tình chống đối Trương Dịch, lén lút đưa những người kia lên thuyền, thì có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
Nếu như mấy ngày nay cô ta hơi để tâm đến tình hình bên dưới nhiều hơn nữa, cố gắng tìm cách giải quyết thì có khi có thể giải tỏa mâu thuẫn của bọn họ.
Có thể đổ lỗi cho Trương Dịch chuyện này không?
Cô ta rất muốn đổ lỗi cho Trương Dịch, đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn, như vậy nội tâm của cô ta sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng con người muốn lừa dối người khác thì rất dễ, điều khó nhất chính là tự lừa dối bản thân.
Cô ta biết, những chuyện này có liên quan gì đến Trương Dịch?
Trương Dịch chỉ là lạnh lùng hơn một chút mà thôi, còn những quyết định kia đều là do cô ta đưa ra.
Chính sự cố chấp và tự cao tự đại của cô ta đã hại chết những người này.
"Ọe... ỌC..." Chu Vân Tước khom lưng nôn thốc nôn tháo, cô ta cảm thấy ghê tởm vô cùng, ghê đến mức đến cả bản thân mình cô ta cũng thấy ghê tởm.
Rất nhanh sau đó, cô ta mất hết sức lực nên quỳ xuống đất, liên tục nôn ọe, cô †a đã nôn hết những thứ ăn vào từ sáng, sau đó chỉ còn ói axit dạ dày.
Còn Tô Noãn Hề còn thảm hơn thế nữa, bởi vì ngay khi nhìn thấy địa ngục tu la này, cô ta đã ngất xỉu đi.
Trương Dịch hoàn toàn không hề quan tâm, các thủy thủ cũng chẳng hề có phản ứng gì lớn lắm, chỉ lẩm bẩm: "TMD, thật bẩn thỉu, lại phải tốn thời gian dọn dẹp mất rồi."
"Ta sẽ không dọn đâu, bên trong vẫn còn người sống, để bọn họ tự dọn lấy."
Chu Khả Nhi cũng có thể coi như là kẻ đã từng trải qua nhiều chuyện lớn, cô ấy chỉ hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô ấy cúi xuống, nhẹ nhàng võ nhẹ vào lưng Chu Vân Tước.
Cho nên hiện trường lúc này chỉ còn hai người là trông cực kỳ thảm thương.
Trương Dịch nhìn Chu Vân Tước đang quỳ trên mặt đất nôn không ngừng, nhưng không hề có chút đồng tình nào với cô †a.
Hắn chắp hai tay sau lưng, thở dài: "Ôi trời, sao lại thành ra thế này chứi Nhiều người chết thế!"
"Chu tiểu thư, ngươi cũng đừng buồn quá. Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, bọn họ chỉ là không có cơm ăn thôi mà! Nếu không thì cũng sẽ chẳng thể chết đói được. Tại sao thế này lại nhất quyết phải giành đồ ăn với người khác." "Ngươi yên tâm, ta sẽ trình bày tường tận vụ việc này với Chu Soái, nhất định sẽ không để hắn vì chuyện này mà trách cứ ngươi."
Nghe Trương Dịch nói vậy, nội tâm của Chu Vân Tước càng thêm khó chịu.
Khi biết rằng Trương Dịch sẽ báo cáo với Chu Chính, lúc này cô ta mới thực sự hoảng loạn.
Với tính cách của Chu Chính thì nếu như hắn biết cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ thất vọng với cô.
Đến lúc đó, cô mất đi sự sủng ái của đại bá này thì địa vị của cô ở Chu Gia cũng sẽ tụt xuống thảm hại, càng đừng mong đến chuyện được đề bạt vào trung tâm.
"Trương Dịch... ọc, ngươi nhất định đừng nói chuyện này với đại bá của tai" Trong lúc cấp bách, cô ta cũng quên mất lời giao kèo giữa hai người, trực tiếp đi qua kéo ống quần của Trương Dịch, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
Khóe miệng Trương Dịch cong lên một nụ cười lạnh lùng.
"Trời ơi, chuyện này... ngươi làm thế này không phải là đang làm khó ta sao? Chu Soái dù sao cũng là cấp trên trên danh nghĩa của ta."
"Ta ra khơi làm nhiệm vụ theo lệnh của hắn, chuyện to tát như vậy nếu ta không báo cáo lại với hắn, chẳng phải sẽ khiến ta rất khó xử hay sao?"
Mọi chuyện xảy ra bên trong khoang thuyền đã hoàn toàn phá vỡ lòng tự tin vô giá trị của Chu Vân Tước.
Giống như Trương Dịch đã nói khi đến, hẳn giúp Chu Vân Tước nhận ra sự tàn khốc của thời mạt thế. Nhìn bên trong khoang thuyền đây máu hiện ra trước mắt, trong lòng hắn cũng có chút ngạc nhiên.
Hắn biết rằng sẽ có một trận chiến đấu khốc liệt diễn ra ở đây, nhưng không ngờ lại khốc liệt đến thế.
"Yên tâm đi, ta không rảnh đến nỗi đi mách lẻo với lãnh đạo đâu. Ta sẽ không nói chuyện này với Chu Soái đâu".
Hắn mỉm cười cúi xuống nhìn Chu Vân Tước: "Đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta"
Trái tim Chu Vân Tước như ngừng đập.
Cô như cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Trương Dịch rằng hắn giữ bí mật này suốt đời.
Nhưng bây giờ, cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, ai bảo cô tự mình gánh lấy hậu quả chứ? Trương Dịch cũng không vào trong kiểm tra, máu me bê bết dưới sàn, hắn không muốn làm bẩn người mình.
"Cứ để Chu tiểu thư tự mình xử lý những vấn đề tiếp theo đi!"
Trương Dịch lười nhác nói.
Hắn và Chu Khả Nhi rời khỏi đây, không định nhúng tay vào bất cứ điều gì.
Cứ để Chu Vân Tước tự mình xem tận mắt, thứ gọi là tính chất con người trong thời mạt thế.
Để sau này cô có thể ít đi lòng thương hại và đồng cảm vô giá trị.
Lão Điền thầm nghĩ: Quả nhiên, không hổ là Trương tiên sinh, dặn chúng †a chuẩn bị trước những dụng cụ vệ sinh là vì như thế này đây.