Chương 1395: Bài học có hơi lớn
Chương 1395: Bài học có hơi lớnChương 1395: Bài học có hơi lớn
Hắn liếc nhìn Chu Vân Tước, người đang quỳ dưới đất, toàn thân rệu rã, không thể bò dậy.
"Chu tiểu thư, ngươi có muốn vào xem không?"
Chu Vân Tước liên tục lắc đầu: "Không, không, ta... ta không xem đâu".
"Nhưng mà, Trương tiên sinh đã nói là phải đợi ngươi ra quyết định đấy!".
Hắn hạ giọng hỏi: "Bên trong khoang thuyền vẫn còn rất nhiều người sống sót. Mặc dù họ là người sống sót, nhưng chắc hẳn cũng đã tham gia vào vụ việc lần này".
"Ngươi xem nên xử lý họ thế nào, có cần không..."
Hắn đưa tay ra hiệu ở cổ. Chỉ cân lúc này Chu Vân Tước lên tiếng là hắn sẽ không ngần ngại báo cáo lại Trương Dịch.
Dù sao thì còn nhiều người sống sót như vậy, sau này đều được đưa về thành phố Thiên Hải, trở thành nguồn lực lao động quý giá.
Giết lung tung thì thật lãng phí.
Lão Điền nói như vậy là vì biết rõ Chu Vân Tước không có lòng dạ như vậy, chỉ muốn cố tình trêu chọc cô.
Chu Vân Tước lắc đầu lia lịa: "Không, không, đừng giết họ! Họ... họ hẳn cũng có nỗi khổ sở bất đắc dĩ".
Cô nói rồi bất chợt bật khóc nức nở, bụm mặt mình lại, nước mắt chảy dài xuống theo kế tay.
Nhìn thấy Chu Vân Tước như vậy, trên khuôn mặt của mọi người đều thể hiện sự khinh bỉ và mất kiên nhẫn. Rõ ràng là tự mình chọn đường đi cho mình, thế mà khi sự việc xảy ra như thế này, cô chỉ biết ở đây khóc lóc giả vờ đáng thương.
Những người sống sót ở thành phố Thiên Hải, không ai là không trải qua nhiều lân thử thách sống chết, lòng họ còn cứng rắn hơn cả sắt thép.
Không thể chịu được hành động nhu nhược bất lực của Chu Vân Tước.
Lão Điền lại hỏi Chu Vân Tước thêm hai câu nữa, nhưng chẳng nhận được câu trả lời của cô, chỉ khiến cô khóc to hơn.
Kiểu phụ nữ cao ngạo tự phụ như thế này, khi gặp phải vấn đề, chỉ biết chọn cách khóc lóc để trốn tránh trách nhiệm.
Nếu Lão Điền không phải vì thân phận của Chu Vân Tước, hắn đã sớm mắng cho cô một trận rồi.
Song, bộ dạng của Chu Vân Tước như thế này, khiến người ta cảm thấy rất bất lực.
Không còn cách nào khác, Lão Điền đành phải đến gặp Trương Dịch, xin ý kiến Trương Dịch xem nên làm thế nào.
Nghe nói Chu Vân Tước chỉ biết ngồi đó khóc lóc thảm thiết, Trương Dịch Xoa trán.
"Đúng là còn mong manh hơn cả ta tưởng tượng. Ta còn định thông qua lần đả kích này để cô ấy trưởng thành hơn đôi chút cơ'.
Chu Khả Nhi đứng bên cạnh cười nói: "Ta nghĩ cô ấy chắc chắn đã trưởng thành rồi. Chỉ là, với một cô gái như vậy, lần đầu tiên trải qua một biến cố lớn như thế này, không bị điên loạn về tinh thân đã là rất tốt rồi". "Có vẻ như ngươi gây cho cô ấy cú sốc hơi quá lớn rồi đấy".
Trương Dịch nhìn cô: "Lớn sao? Sao †a lại cảm thấy thế vẫn là chưa đủ?".
Lúc Chu Khả Nhi dâng hiến tên tuổi trước đây, thì những việc cô làm còn khủng khiếp hơn nhiều so với những gì Chu Vân Tước chứng kiến.
Chu Khả Nhi bất lực nói: "Ngươi quên rồi à, em vốn là bác sĩ lâm sàng, thường xuyên phải tiếp xúc với xác chết".
Trương Dịch bừng tỉnh hiểu ra: "Ồ, cũng đúng".
Thật sự không nên kéo dài sự việc này.
Dưới khoang thuyền toàn là xác chết, để trong khoang thuyền thế này thì nồng nặc quá, để lâu cả con tàu sẽ toàn mùi thối của xác chết, như vậy thì ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống lắm chứ?
Trương Dịch nói với lão Điền: "Giờ thống kê xem còn bao nhiêu người sống sót nữa. Những người Vua Hà Tra còn sống thì để lại, đưa về thành phố Thiên Hải. Người nước ngoài thì trực tiếp ném xuống biển hết đi".
"Đừng để Chu Vân Tước đi, canh chừng cô ta ở lại đó, để cho cô ta nhìn xem cho rõ, nhớ là làm cho nó lâu lâu một chút".
Lão Điền cười hỏi: "Bọn họ bây giờ hung tính cũng đã được khơi dậy rồi, giữ lại cũng có thể là họa".
Nhưng Trương Dịch lại nói: "Con người khi ở vào cảnh khốn cùng, đôi khi phải lựa chọn làm vài điều gì đó để sống".
Hắn nhìn Lão Điền: "Tay các người chẳng lẽ chưa từng nhuốm máu sao?". Lão Điền cười trừ.
Cũng chẳng có ai trên con thuyền này chưa từng giết ít nhất hai, ba người.
"Cứ làm thế vậy, lát nữa chú ý quan sát tình hình của họ. Nếu phát hiện ra ai có ý định xấu thì thì giết luôn”.
"Dù sao thì trong thời mạt thế, con người cũng là nguồn lực rất quý giá. Có thể giữ lại thì nên giữ lại đôi chút".
Trên thực tế, Trương Dịch đã lắp camera giám sát khắp con thuyền.
Những gì xảy ra ở tâng dưới chót khoang thuyền, hắn đều biết rõ hơn ai hết.
Thế nhưng, hắn lại có phần đánh giá cao mấy người Lỗ Đại Hải.
Có gan, cũng đủ tàn nhãn.
Nếu mang họ về thành phố Thiên Hải, biết đâu sau này cũng có thể trở thành những nhân vật hữu dụng.
Lão Điền đưa người xuống.
Tất nhiên là họ sẽ không tự tay dọn dẹp khoang thuyền bẩn thỉu.
Mùi hôi thối trong đó rất nông nặc, không chỉ có mùi máu.
Lúc hấp hối, con người sẽ thải ra phân và nước tiểu, đủ loại chất vàng trắng lẫn với tiết đen đặc, ai ngửi thấy cũng thấy choáng váng.
Họ đành phải đeo mặt nạ, mặc áo khoác caosu vào rồi mới vào trong, trước tiên là gọi những người còn sống ra.
Về phía Chu Vân Tước, cô định nhân lúc mất hết thể diện thế này rồi thì mau mau chuồn đi luôn.
Thế nhưng Lão Điền lại nói: "Ngươi là người chỉ huy, nếu ngươi đi thì chúng †a chẳng biết nên làm thế nào nữa. Cho nên mong ngươi hãy ở lại, chỉ đạo công việc của chúng ta".
Chu Vân Tước ban đầu định từ chối, Lão Điền cũng không cho cô cơ hội, đưa một cái ghế đến rồi mời cô ngồi nghỉ.