Chương 1422: Không trách ngươi
Chương 1422: Không trách ngươiChương 1422: Không trách ngươi
Trương Dịch nói: "Ngươi cứ nói thẳng, bây giờ không phải lúc nói những lời hoa mỹ."
Lão Điền nói: "Chúng ta lênh đênh trên biển nửa năm cũng không khiến người ta ngạc nhiên."
Trương Dịch hơi cau mày, nhưng tình huống này cũng nằm trong dự tính của anh.
"Trước tiên không cần quan tâm quá nhiều, cứ đi về hướng Tây!"
"Chúng ta không thiếu đồ tiếp tế, mất thêm chút thời gian không sao, cái chính là phải tránh hạm đội Đại Dương."
Hắn đưa tay chỉ vào bản đồ.
Nếu cứ đi về hướng Tây, rồi xa hơn về phía Bắc thì sẽ đến được khu vực quần đảo Nam Dương.
"Đợi chúng ta đến nơi này, ta sẽ có cách!"
Giọng điệu của Trương Dịch rất kiên định.
Điêu này khiến Lão Điền và những người khác cũng khá ngạc nhiên.
"Nhưng... nếu tàu của chúng ta xuất hiện ở gần đây, chắc chắn sẽ bị các quốc gia xung quanh phát hiện."
"Rất khó để đảm bảo họ sẽ không mách lẽo với hải quân Colombia ở Thằng Dăng Đảo."
Trương Dịch hờ hững nói: "Ta tự có cách, các ngươi không cần lo lắng, cứ làm theo lời ta là được."
Lần ra khơi này của hắn cũng không phải không có sự chuẩn bị.
Mặc dù tình hình hiện tại rất rắc rối, nhưng cũng nằm trong kế hoạch của hắn ——Đây không phải vì hắn tính toán như thần, mà chỉ vì hắn đã quen với việc cân nhắc mọi việc theo khía cạnh tệ nhất như vậy, từ đó có sự chuẩn bị đầy đủ nhất.
Lão Điền và những người khác nghe Trương Dịch nói vậy, trong lòng vốn không có tự tin cũng cảm thấy yên tâm thêm vài phần.
Mọi người vội vàng mỗi người một việc, toàn lực điều khiển tàu Kim Phong tiến về vùng biển phía Tây.
Còn tình hình sau đó sẽ ra sao, Trương Dịch cũng không biết.
Hắn chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.
Và điều mong muốn nhất có lẽ vẫn phải dựa vào sự sắp xếp của Chu Chính bên đó.
"Thưa Trương tiên sinh, xử lý mấy tên này thế nào đây?"
Lão Điền liếc mắt ra bên ngoài.
Nhắc đến họ, đôi mắt Trương Dịch lập tức nheo lại, ý đồ giết người không che giấu khiến Lão Điền không khỏi nuốt nước bọt.
Hắn rất ít khi nhìn thấy Trương Dịch tức giận như vậy.
Và vào lúc này, dùng máu tươi mới có thể xoa dịu phần nào cơn thịnh nộ trong lòng hắn.
Nếu không phải vì mấy tên chó chết Xa Hải Thành là nội gián, thì không lâu sau họ đã có thể vượt qua đại khu tuần tra của hải quân Colombia.
Chỉ cần vào lãnh hải của Hoa Tư Quốc, họ đã hoàn toàn an toàn.
Nhưng không ngờ, cuối cùng lại thất bại vì mấy con chó đói "Đi thôi, đi nói chuyện với bọn họ nào."
Trên mặt Trương Dịch nở nụ cười tươi rói.
Trong mắt Lão Điền và các tàu viên cũng đầy sát khí.
Không ai không căm hận những tên chó đói
Họ bước ra khỏi khoang tàu.
Lúc này hai tàu viên cầm súng canh gác họ trên boong tàu.
Xa Hải Thành, Bạch Mặc, Tạ Vân Phàm, Aisenman, Rudolf, năm người này quỳ trên boong tàu, run rẩy.
Cách đó không xa, những người trong đoàn Nham Lưu cũng ở đó.
Nhưng trong ánh mắt của họ tràn đầy vẻ lo lắng, không mấy để tâm đến sự sống chết của những người này. Họ ở đây là muốn đợi Trương Dịch tới gặp mặt, kể cho mọi người nghe tình hình trước mắt.
Tô Noãn Hề trốn sau lưng Chu Vân Tước, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Vừa rồi khi binh lính Colombia đến, cô cũng định đi cùng những người đó.
Cô sợ Trương Dịch sẽ thanh toán bọn họ.
Nhưng Trương Dịch chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Hắn biết Tô Noãn Hề không tham gia vào hoạt động lần này.
Ngày thường cô ấy đều ở cùng với Chu Vân Tước, cũng không có điều kiện như vậy.
Chủ yếu là, với đầu óc ngốc nghếch của cô, mấy tên Xa Hải Thành đó cũng không thể rủ cô chơi cùng. Cô không tồi, chỉ là rất ngốc thôi.
Nhưng những kẻ ngốc thường ghê tởm hơn cả những kẻ xấu.
Trương Dịch đi đến boong tàu.
Xa Hải Thành vừa thấy Trương Dịch, lập tức quỳ xuống lạy thật mạnh, hét lớn: "Trương tiên sinh, ta vô tội, đều là bọn chúng ép buộc ta phải làm như vậy. Xin ngài hãy tha cho ta lần này, ta nhất định sẽ làm chó ngoan của ngài, ngài bảo ta làm gì cũng được!"
Bạch Mặc mặt mày tái mét, nhìn Trương Dịch không ngừng cầu xin.
"Đừng giết ta, ta biết ta sai rồi. Please no, please!"
Nhưng sắc mặt Trương Dịch vẫn bình tính.
Hắn cúi người xuống, ánh mắt đảo qua mặt từng người. Xa Hải Thành và những người khác chỉ cảm thấy khuôn mặt mình như bị dao rạch.
Thậm chí đã có vài người tè ra quần.
"Nói đi, các ngươi làm vậy bằng cách nào."
Trương Dịch nhẹ nhàng dò hỏi.
Rất nhanh, mấy kẻ muốn sống đã khai hết tất cả kế hoạch cho họ.
Sắc mặt Tạ Trường Minh lúc đầu còn đang hóng chuyện bỗng dưng trở nên đen như đít nồi.
"Trương tiên sinh, ta... ta tuyệt đối không thông đồng với bọn chúng mài!"
Trương Dịch liếc nhìn Tạ Trường Minh, thản nhiên nói: "Ta biết, chuyện này không trách ngươi được. Nếu có trách thì người nắm quyền cao nhất là thuyền trưởng như ta mới đáng bị trách phạt nhất".
Nghe vậy Tạ Trường Minh mới buông được hòn đá trong lòng xuống, không khỏi rưng rưng đôi mắt.
Gặp được người lãnh đạo có trách nhiệm thế này quả thực quá khó khăn.
"Đem nữ nhân kia cũng kéo qua đây".
Trương Dịch dùng tay chỉ vào Kim Cơ Mỹ trong đám đông.