Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1432 - Chương 1423: Cứng Đầu

Chương 1423: Cứng đầu Chương 1423: Cứng đầuChương 1423: Cứng đầu

Khi Xa Hải Thành định trốn thì cả người Kim Cơ Mỹ đều đờ đẫn như khúc gỗ.

Bởi vì từ đâu đến cuối, Xa Hải Thành chỉ bảo giữ bí mật, chẳng hề nói cho Kim Cơ Mỹ biết mục đích sai khiến cô là làm cái gì.

Cô ta chỉ là một con rối biết đi, lăn lộn quá lâu trong giới giải trí Tân La, cô ta cũng đã học được cái đạo lý không nên tò mò không cần thì đừng hỏi.

Tạ Trường Minh muốn thể hiện mình, bước tới, túm lấy tóc Kim Cơ Mỹ lôi cô ta xuống boong tàu ném mạnh xuống đất.

Kim Cơ Mỹ đau đến chảy cả nước mắt, không ngừng cầu xin Trương Dịch. "Trương tiên sinh, ta chẳng biết gì cả. Đều do Xa Hải Thành, chính hắn ta khiến ta phải làm thết"

Xa Hải Thành tức giận mắng: "Con đàn bà hư hỏng chết tiệt, chuyện này liên quan gì đến ta! Đừng hòng vu khống lung tung, ta cũng bị ép buộc mà thôi!"

Kim Cơ Mỹ thấy Xa Hải Thành đổ lỗi cho mình, trong lòng không khỏi phần nộ.

Cô ta chỉ tay vào hắn gào lên: "Tên khốn nạn, đáng ghét đê tiện này, ngươi tự tính toán cho bản thân mình trốn chạy, vậy mà trước khi trốn lại không mang ta đi cùng ngươi! Trong mắt ngươi, ta cũng chỉ là một công cụ thôi sao?"

Xa Hải Thành mắng chửi: "Con đĩ bẩn thỉu, vậy mà dám cãi lại ta! Nếu mà không nhờ ta thì ngươi còn đang ở Tân La, ngày nào cũng đi tiếp rượu hết tên tài phiệt này đến tên tài phiệt khác!" "Ta đưa ngươi cái danh xưng phu nhân của quan thanh tra thì ngươi cũng phải trả giá, ngoan ngoãn phục tùng ta đi!"

Trương Dịch cứ thế lẳng lặng nhìn bọn họ đấu võ mồm, trước mặt nguy cơ sống chết sắp cận kề mà vẫn căn xé lẫn nhau, cho dù phải chết cũng phải kéo nhau xuống nước.

Khi hải quân Colombia đuổi đến, Kim Cơ Mỹ cũng còn vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng cô ta không hề biết chuyện này.

Bởi vậy Trương Dịch có thể giữ cô ta lại một mạng, bởi vì cô ta cũng có chút giá trị.

"Lão Tạ, ngươi có hứng thú với nữ nhân này không?"

Trương Dịch hỏi Tạ Trường Minh.

Tạ Trường Minh ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Không không không, Trương tiên sinh, ngươi muốn làm gì cô ta, ta cũng không có ý kiến gì hết".

Trương Dịch phất tay áo nói: "Thôi để cô ta ở lại với các ngươi đi!"

Trương Dịch tất nhiên biết Kim Cơ Mỹ đã làm gì trên tàu trong nửa tháng qua.

Cô ta chỉ là kẻ phụ nữ có chút sắc đẹp chứ không có đầu óc, suốt ngày bị Xa Hải Thành coi là công cụ sai khiến.

Nghe nói trước đó để lấy lòng một tên tài phiệt nào đó, cô ta thậm chí còn không tiếc biểu diễn thoát y.

Thay vì giết cô ta thì đưa cô ta cho Tạ Trường Minh để thuận nước đẩy thuyền còn hơn.

Lôi kéo lòng người cũng là việc mà người đứng đầu cần phải làm.

Nghe Trương Dịch đối xử ưu ái với mình như vậy, trong lòng Tạ Trường Minh không khỏi cảm động.

Dù sao trong căn cứ Triêu Vũ cũng có một số phụ nữ, nhưng đã bị người từ tầng lớp thượng lưu trong căn cứ tuyển chọn trước rồi.

Lấy một cô gái xinh đẹp như Kim Cơ Mỹ về làm vợ chẳng phải hắn cũng vui vẻ lắm sao.

Tạ Trường Minh tiến lên, túm lấy Kim Cơ Mỹ lôi ra một bên, sau đó hung dữ cảnh cáo cô ta một lần.

"Từ nay về sau thì ngươi là nữ nhân của ta, mọi chuyện nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo Trương tiên sinh và ta, không được mang tâm tư nào khác!"

lúc này Kim Cơ Mỹ đã trải qua cơn hoảng sợ cực độ, sắc mặt tái mét, giờ chỉ cần được sống thì tự nhiên sẽ làm bất cứ chuyện gì. Cô ta liên tục gật đầu đồng ý.

Xa Hải Thành thấy cô ta được tha mạng thì vội vàng khóc lóc kêu gào: "Chỉ cần ngươi để ta lại, ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Chuyện gì cũng được! Xin ngươi rủ lòng thương cho tal"

Trương Dịch từ tốn bước tới, cười lạnh lùng nhìn những người họ.

"Bây giờ, có thể trò chuyện thoải mái với các ngươi rồi".

"Ta rất kỳ lạ, tại sao các ngươi lại chán sống đến thế, mà lựa chọn phản bội †a nhỉ?"

Mấy người kia sắc mặt xám ngoét, ai cũng không dám lên tiếng.

Nụ cười trên khuôn mặt Trương Dịch càng tươi: "Nếu các ngươi khai ra thì có thể cho các ngươi chết một cách thoải mái, nhé!" "Nếu không khai thì chắc các ngươi sẽ hối hận suốt đời".

Mấy người kia sắc mặt càng thêm khó coi, không ngừng dập đầu cầu xin.

"Chúng ta không hê muốn làm hại ngài, chúng ta chỉ muốn đến Colombia thôi”.

Bạch Mặc khóc lóc nói.

"Quỳ xuống xin Chúa rằng Người hãy rủ lòng thương cho ta đi, please!"

Trương Dịch cười nói: "Xin lỗi, ta không có tôn giáo. Còn muốn nói gì nữa không?"

Kỹ sư Aisenman cố giữ bình tĩnh để nói: "Ngươi không thể giết chúng ta! Ngươi đã đánh chìm một con tàu của Colombia rồi, giờ đây việc ngươi bắt giữ chúng ta cũng đã bại lộ rồi".

"Nếu ngươi còn thảm sát công dân Colombia thì đó là thêm một tội nữa. Giữ chúng ta lại để sau này ngươi còn có thể mặc cả với hải quân Colombia chứ”.

Trương Dịch không nhịn được mà cười ha ha.

Cười đến mức nụ cười của hẳn trở nên lạnh lùng và đầy vẻ coi thường.

"Các ngươi đúng là quá coi trọng bản thân mình rồi!"

"Nếu các ngươi thực sự có giá trị như vậy thì chúng ta đã sớm qua đón các ngươi quay về rồi”.

"Nhưng sự thật thì các ngươi chẳng đáng một xu, vô dụng!"

"Còn muốn khiến chúng ta nể mặt các ngươi, không dám động đến các ngươi hay sao? Đừng có nằm mơ nữa, các ngươi hoàn toàn không biết gì về thời tận thết" Hắn đứng dậy nói: "Được rồi, xem ra các ngươi đúng là cứng đầu lắm, ta cũng chẳng có hứng để chơi với các người nữa rồi".
Bình Luận (0)
Comment