Chương 1434: Sa sút tinh thần
Chương 1434: Sa sút tinh thầnChương 1434: Sa sút tinh thần
Nếu không như vậy, thì trước đây Trương Dịch cũng không thể chỉ với chỉ số năng lực dị năng có hơn 7000 điểm mà chặn đứng được nhiều đợt tấn công của Nguyên Không Dạ mới được thăng cấp lên cấp Epsilon.
Tuy nhiên, dị nhân cấp Epsilon của hải quân Colombia nói trên có chỉ số năng lực dị năng gần bằng gấp đôi của hắn.
"Nếu năng lực của hắn sở hữu sức mạnh phóng xuất giống như Thần Uy, e là có thể dễ dàng phá hủy không gian dị năng của ta. Khi đó giết ta chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi."
"Nhưng nếu hắn là một dị nhân hệ cường hóa, sở hữu khả năng cận chiến siêu mạnh thì vê cơ bản ta sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng."
Trương Dịch vuốt ve cằm: "Vậy nên, mức độ nguy hiểm của hắn đối với ta rốt cuộc là bao nhiêu, còn tùy xem năng lực cụ thể của hắn là cái gì nữa?"
Chỉ số năng lực dị năng chỉ biểu thị sức mạnh năng lực, không phải là đại diện cho sức mạnh to lớn.
Vào thời điểm đối đầu thực sự, nó sẽ tạo ra sự chênh lệch sức mạnh không tương đồng do hạn chế về môi trường và năng lực khắc chế.
Ví dụ, một dị nhân thuộc tính băng, nếu phải chiến đấu trong tâng dung nham thì sức mạnh có thể giảm hơn 90%.
Đây cũng là lý do tại sao cho đến nay vẫn chưa xuất hiện dị nhân thuộc tính hỏa quá xuất chúng.
Cho nên kể cả là dị nhân cấp Epsilon có chỉ số năng lực dị năng lên đến 18000 điểm của hải quân Colombia thì cũng chưa chắc Trần Dịch bị hắn đánh bại hoàn toàn.
Chỉ có điều cho đến bây giờ, hắn vân hoàn toàn không biết năng lực thực sự của John Cardiles là gì.
Đây mới thực sự là điều khiến hẳn đau đầu.
"Vẫn còn quá ít thông tin! Lão Chu, ngươi đúng là không làm ta yên tâm tí nào mài"
Trương Dịch dựa vào đùi Chu Khả Nhi, nhắm mắt oán trách.
Bên trong đại dương băng giá, sóng ngầm cũng sôi sục không ngừng.
Lúc này, bầu không khí trên tàu vì những sự việc trước đó đã trở nên ngột ngạt trở lại. Bất kể là áp chế từ hải quân Colombia hay cách Trương Dịch xử tử kẻ phản bội Xa Hải Thành đều khiến tinh thân thành viên khác trên tàu trở nên nặng nề.
Ngay cả các thủy thủ cũng lo lắng vì chuyến đi trên biển mù quáng này.
Việc lạc mất hướng đi đồng nghĩa họ phải dựa vào thước đo góc phần tư để xác định hướng di chuyển, giống như cách đây nhiều thế kỷ.
Lại không như ngày thường, ánh sáng mặt trời không rõ ràng, mặt trời trắng xóa nhưng chẳng có chút hơi ấm, mỗi ngày chỉ nhìn thấy được trong vài giờ.
Trong tình huống này, con Kỳ Long từng lẩn khuất dưới đáy biển lại hiện rõ hình dáng một lần nữa.
Nó xuất hiện trên vùng biển cách con tàu Kim Phong vài nghìn mét, thân hình khổng lồ dài hàng trăm mét lúc ẩn lúc hiện trong những con sóng.
Đôi mắt lạnh lùng và đáng sợ vào ban đêm như đèn lồng dưới biển sâu, làm các thủy thủ đang trực đêm hoảng sợ hét toáng lên.
Trương Dịch chồm dậy từ giấc ngủ và giây tiếp theo đã có mặt trên boong.
Nhưng ngay khi hắn xuất hiện, con Kỳ Long lập tức có phản ứng, chẳng quay đầu lại mà lao vào đáy biển.
Trương Dịch chau mày, thứ này quá phiền rồi. Hắn lại chẳng có khả năng hay trang bị để lặn xuống biển sâu nên cũng chẳng có cách nào đối phó với nó.
Hơn nữa bây giờ họ đang phải chạy trốn, không thể bật sonar.
Vì thế mà chẳng thể phát hiện ra nó ngay khi nó còn ở dưới biển sâu được. Con quái vật này rất thông minh, nó đã nhận thức được tình hình của con tàu Kim Phong nên gần đây hành động cũng trở nên táo tợn hơn.
Nó rất kiên nhãn, luôn đợi tàu Kim Phong gặp nạn hoặc con người ở trên tàu có tình trạng không tốt, rôi mới ra tay.
Trương Dịch quay lại boong tàu và gọi: "Lão Điền!"
Hắn không nhận được phản hồi từ lão Điền, ngoái đầu nhìn, thì thấy cụ đang dẫn mấy thủy thủ mới tỉnh dậy đi an ủi thủy thủ trực ban bị hoảng sợ kia.
Vì không có phản hồi từ sonar nên hắn hoàn toàn không biết tới sự đột ngột xuất hiện của Kỳ Long.
Nửa đêm mà bất thình lình nhìn thấy con quái vật khổng lồ như vua Titan giữa biển thế này thì đúng là ai cũng sẽ hoảng sợ. Trương Dịch đi vào phòng kiểm soát, người thủy thủ kia đang hít thở sâu, thậm chí đeo cả mặt nạ oxy, mãi mà mới bình tĩnh lại.
"Lão Điền."
Trương Dịch lại gọi một lân nữa, lão Điền nghe thấy tiếng gọi của hắn mới giật mình, vội đứng dậy đi tới.
"Trương tiên sinh."
Trên mặt lão Điền cũng lộ vẻ lo lắng, dạo gân đây đã thấy thêm nhiều nếp nhăn trên mặt hắn ta.
Dù chưa đến năm mươi tuổi nhưng gió biển nhiều năm đã khiến hắn trông như một ông già sáu mươi tuổi.
"Kiểm tra vũ khí, đặc biệt là bom nổ dưới nước, phải đảm bảo phát động là sẽ được ngay."
"Vâng, Trương tiên sinh!" Trương Dịch nghĩ ngợi một lát, nâng giọng:
"Ngoài ra, hãy bảo cho họ biết là đại khu đã cử người tới đón."
Trên mặt hẳn vẫn nụ cười điềm đạm: "Đừng quá lo lắng, hải quân Đông Hải đã hành động, hải quân Colombia không dám đối đầu với chúng ta ngang nhiên ở địa bàn này."
"Chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, thì chúng ta sẽ về được nhà rồi."
Nếu là Trương Dịch của trước đây, hắn sẽ chẳng giải thích nhiều như vậy với họ.
Nhưng bây giờ tinh thần trên tàu sa sút, họ cần được khích lệ.