Chương 1435: Phiền phức
Chương 1435: Phiền phứcChương 1435: Phiền phức
Quả nhiên sau khi mọi người nghe được những lời này của Trương Dịch thì ánh mắt đều rực lên niềm hy vọng.
"Thế họ bao giờ mới tới được đây?"
"Chúng ta cứ mãi lênh đênh trên biển thế này rất dễ chệch hướng. Thực ra... không biết là bao lâu nữa mới có thể đến nơi được."
Các thủy thủ rốt cuộc cũng không kìm được mà nói ra những thắc mắc trong lòng mình.
"Không lâu đâu, ngay cả trên tàu, ta cũng có thể bảo vệ sự an toàn cho mọi người, trên tay ta còn có cả khối lương thực lớn chẳng dùng hết trong đời được nữa. Các ngươi có gì mà phải buồn phiền chứ?" "Đều là các lão binh cả rồi, đừng tự làm khổ mình thêm nữa. Rõ ràng chẳng phải chuyện gì to tát, đến bản thân còn sụp đổ rồi."
"Nếu thế chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Sau lời động viên này của Trương Dịch, tâm trạng của các thủy thủ quả thực đã tốt hơn đôi chút.
Dù đều là lão binh rồi nhưng họ đã lênh đênh trên biển suốt hơn ba tháng, chỉ có cập bờ ở Nham Lưu Đảo nửa ngày.
Những người thường xuyên đi biển đều hiểu rằng điều này thử thách ghê gớm ý chí của con người.
Sau khi an ủi mọi người xong, Trương Dịch gọi riêng lão Điền ra một bên.
"Có thể xác định được chúng ta đang ở đâu không?" Nghe hỏi, trên mặt lão Điền có chút xấu hổ.
"Có bản đồ hàng hải nhưng chỉ có thể đoán biết được vị trí đại khái. Nhưng... cũng không đảm bảo được là chuẩn."
Giờ đã không còn là thời đại đại hải trình nữa.
Dù là lão binh thì cũng rất phụ thuộc vào thiết bị điện tử.
Đột nhiên mất đi các dụng cụ dẫn đường, chỉ còn dựa vào mắt thường, thước đo góc phần tư và kinh nghiệm thì đúng là nan giải thật.
"Không sao, có sai thì thử thêm nhiều lần nữa. Nhưng ít nhất cũng phải đảm bảo không đâm đầu vào vòng tròn bao vây của hải quân Colombia."
Lão Điền vội nói: "Xin ngài hãy yên tâm, nếu giờ mà muốn tìm chúng ta thì chẳng khác nào mò kim đáy bể đâu."
Nếu dễ dàng tìm được một con tàu đã tắt hết các thiết bị điện tử liên lạc như vậy thì mỗi năm cũng chẳng có nhiều tàu đắm mất tích mà không thể tìm thấy.
"Có điều..."
Lão Điền còn muốn nói gì đó nhưng không muốn nói ra.
Trương Dịch liếc nhìn hắn: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!"
Lão Điền cười khổ: "Dạo gần đây tỉnh thân của các thủy thủ đúng là có hơi sa sút. Nếu cứ thế này cũng không ổn đâu."
"Ta biết mà, có cách nào giải quyết không?"
Trương Dịch hỏi.
Lão Điền suy nghĩ một lát rồi nói: "Thực ra cách giải sầu tốt nhất thì cũng chỉ có mấy thứ đó thôi. Thuốc lá, rượu, phụ nữ hoặc đánh bạc."
Trước giờ trên tàu vẫn luôn cấm rượu, điều này là do Trương Dịch đích thân ra lệnh.
Trương Dịch nghe vậy thì cười: "Được, từ hôm nay trở đi, ta cho phép các ngươi uống rượu trên tàu. Ta sẽ cung cấp đồ uống nhưng ngươi phải đảm bảo với ta rằng những người đang trực ca thì tuyệt đối không được uống rượu!"
Dù sao thì tàu cũng đang ở tình trạng trôi dạt, nếu cho các thủy thủ thoải mái một chút cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
"Còn các mặt khác nữa, các ngươi tự sắp xếp. Phụ nữ... hoặc đàn ông, thì không được đụng đến người của đoàn Nham Lưu, phía tàng dưới chót của khoang tàu thì có một số." "Các ngươi có thể trao đổi bằng hàng hóa nhưng đừng cưỡng ép họ như lũ heo chó thế."
Lão Điền vội vàng trả lời: "Có lệnh của ngài, chúng ta nhất định sẽ làm theo quy củ!"
"Ngoài ra ta còn có một đề nghị nữa. Theo như vị trí hiện tại thì chúng ta nên gần vùng biển phía nam, vì thế chắc chắn sẽ có một số hòn đảo xung quanh."
"Mọi người đã lâu rồi chưa lên bờ, nếu đưa họ lên bờ nghỉ ngơi một lát có lẽ chuyến đi biển sắp tới sẽ tốt đẹp hơn."
Lão Điền cẩn thận quan sát sự thay đổi trên nét mặt Trương Dịch.
Sau khi nghe xong lời đề nghị này, quả nhiên Trương Dịch cũng có chút động tâm.
Con người vốn là động vật sống trên đất liền, nếu phải ở trên biển lâu ngày, chắc chắn sẽ muốn trở về đất liền.
Sự vững chãi mà bàn chân cảm thấy khi giậm xuống mặt đất có thể mang lại cho con người một sự an tâm thực tế.
"Nếu tìm được vùng đất tương đối an toàn thì có thể cân nhắc cập bờ nghỉ ngơi."
Trương Dịch gật đầu đồng ý với lời đề nghị của lão Điền.
Tàu Kim Phong tiếp tục di chuyển về phía trước.
Nhưng thời gian sau đó, Kỳ Long lại nhiều lần xuất hiện ở xung quanh tàu Kim Phong thăm dò tình hình.
Sau vài lần chạm trán, con quái vật biển thông minh này đã nắm bắt được quy luật hoạt động của tàu Kim Phong và kẻ mạnh trên tàu là Trương Dịch. Mặc dù người đàn ông mạnh mẽ đó có sức chiến đấu khủng khiếp, nhưng dường như những người khác trên tàu lại vô cùng yếu đuối.
Hơn nữa, người đàn ông mạnh mẽ đó không có khả năng lặn xuống biển sâu.
Do đó, Kỳ Long đã chọn một cách khác, đó là liên tục quấy rối ở xung quanh.
Và mỗi khi đến lúc này, Trương Dịch đều phải xuất hiện, đuổi Kỳ Long đi.
Lần này đến lần khác, đến nỗi Trương Dịch có phần phiền phức.