Chương 1437: Dường như ngươi rất thích trẻ con nhỉ?
Chương 1437: Dường như ngươi rất thích trẻ con nhỉ?Chương 1437: Dường như ngươi rất thích trẻ con nhỉ?
Nơi đây quay lưng ra biển, ngay cả khi Kỳ Long bất ngờ tấn công, có lẽ cũng sẽ đến từ phía trước.
"Khả Nhi, ta phải ngủ một giấc ngon, nếu có tình huống đột xuất nào cần ta xử lý, thì ngươi cứ đánh thức ta dậy ngay. Còn những trường hợp khác, thì đừng làm phiền ta."
Trương Dịch nói với Chu Khả Nhi.
Chu Khả Nhi nghe vậy, dịu dàng nói với hẳn: "Ngươi cứ nghỉ ngơi đi."
Để Trương Dịch có thể ngủ yên giấc hơn, Chu Khả Nhi đã áp dụng tư thế ngủ mà Trương Dịch thích nhất.
Đó chính là để Trương Dịch nằm trên đùi của cô ấy, gối đầu lên đùi mỹ nhân.
Không có thứ gì mềm mại và thơm mát hơn chiếc gối này.
Quả nhiên, sau khi nằm trên đùi mỹ nhân, Trương Dịch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đi vào thế giới mộng đẹp.
Còn những người khác trên tàu, khi nhìn thấy hòn đảo nhỏ chỉ vỏn vẹn chưa đầy mười mét vuông cách đó không xa, ai nấy đều phấn khích kêu ầm lên.
Nhìn thấy bãi đá ngầm tức là không xa đất liền rồi.
Lâu lắm rồi họ chưa được nhìn thấy vùng đất liền chắc chắn, gần như phát điên.
Lần này lão Điền bất ngờ cho phép những người trong khoang tàu ở tầng dưới lên boong tàu, xả stress mấy ngày nay. Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề, những người của đoàn Nham Lưu cũng chạy lên boong tàu.
Mặc dù bên trên không có gì, nhưng lại có không khí lạnh băng tự do, tràn vào phổi của họ.
Vài ngư dân đến tìm lão Điền, phấn khích nói: "Phó thuyền trưởng Điền, cho chúng ta xin ít dụng cụ đánh bắt cá được không? Chúng ta muốn đi câu cá. Câu được ít cá tươi cho mọi người ăn cũng tốt."
Trải qua bao ngày chung đụng, thực ra mối quan hệ giữa các thuỷ thủ và những hành khách may mắn sống sót đã rất tốt rồi.
Ít nhất là bây giờ, tất cả mọi người đều ở trên cùng một con tàu, họ có cơ sở †in tưởng lẫn nhau.
Lão Điền liên bảo họ đi lấy cân câu trong kho ra.
"Lấy nhiều ra một chút, để mọi người cũng thư giãn theo."
Lão Điền mỉm cười nói.
Các hành khách trên boong tàu vui mừng reo hò, vì họ quá thiếu sự giải trí.
Trên khoang tàu Kim Phong, thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi khiến mọi người náo nức một phen.
Họ dựa vào lan can, không màng đến cái lạnh -40 độ C vô cùng khắc nghiệt hiện tại, tham lam hít thở không khí có vị mặn và trong lành giá băng từ bên ngoài.
Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề đứng trước lan can, Chu Vân Tước ôm Tommy được quấn chặt trong tay.
So với những người khác, hai người họ chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười. Bởi vì quãng thời gian này, họ không chỉ phải lo lắng trước sự đe dọa của quái vật biển và sự truy đuổi của quân đội Colombia.
Rắc rối lớn nhất lại không phải đến từ bên ngoài, mà lại là đến từ đứa trẻ sơ sinh mà họ đang cùng nhau chăm sóc.
Đứa trẻ một tuổi quá mức hiếu động, mỗi ngày đều không có quy luật trong việc ngủ và ăn uống.
Thông thường trái gió trở trời là có thể khóc thét lên bất cứ lúc nào giữa đêm khuya, rồi khiến Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề cả đêm không ngủ được.
Hai người trước tiên là phát huy tình yêu của người mẹ một cách dạt dào, tới khi mất dần đi sự kiên nhãn, cho đến tận bây giờ thì cũng sắp bị đẩy đến bờ vực sụp đổ.
Nhìn mặt biển lạnh giá trước mắt, trong lòng Chu Vân Tước bất chợt nảy ra ý nghĩ - bỏ rơi nó đi là xong!
Dù sao thì bây giờ cũng không có ai để ý, cứ bỏ rơi nó đi thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Dù sao thì ban đầu cũng là ta cứu nó, bây giờ ta bỏ rơi nó thì cũng chẳng coi là thiếu nợ nó điều gì.
Ý nghĩ khủng khiếp này khiến Chu Vân Tước sau khi định thần lại không khỏi một trận rùng mình.
Sao cô có thể nảy sinh ra suy nghĩ †à ác như thế được chứ?
Không, cô không phải là một người như vậy.
Cô là một người tốt, chẳng qua là cô quá mệt mỏi mà thôi.
Ngay lúc này, Chu Vân Tước vô tình nhìn thấy Trương Vi Vi đang vui đùa với học sinh ở đằng xa.
Cô dẫn theo vài học sinh Tinh Đảo đang cố gắng móc cá đông lạnh vào lưỡi câu rồi thả xuống biển câu cá.
Còn chồng của cô là Lý Tông Dụ thì mỉm cười đứng bên cạnh, chỉ cho bọn họ cách để tung cần câu.
Trông có vẻ vô cùng hòa thuận.
Chu Vân Tước nảy ra một suy nghĩ.
"Cô ta là giáo viên, chắc hẳn cô ta cũng rất thích trẻ con. Cũng giỏi hơn ta trong việc chăm trẻ con".
Trong lòng Chu Vân Tước không cho rằng cô đang trốn tránh trách nhiệm, cô chỉ thấy như vậy là mình đang tìm cho Tommy một người bảo mẫu tốt hơn.
Vì vậy, Chu Vân Tước ôm đứa trẻ đi tới chỗ Trương Vi Vi.
Thấy Chu Vân Tước, Trương Vi Vi và Lý Tông Dụ đều lịch sự chào hỏi.
Trải qua nhiều ngày chung sống nên họ cũng biết Chu Vân Tước là người nhà của một vị lãnh đạo nào đó ở đại khu Giang Nam.
Nhưng dường như Chu Vân Tước không có nhiều quyên lên tiếng trên con †àu này.
Cộng với việc trước đó cô từng vài lần tự cao tự đại làm xằng làm bậy, thực ra đã khiến trong lòng những hành khách trên tàu càng xem thường cô ta hơn.
"Trương tiểu thư, dường như ngươi rất thích trẻ con nhỉ?"
Chu Vân Tước nhìn chằm chằm vào. Trương Vi Vi, cố gắng nở nụ cười.