Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1447 - Chương 1438: Cá Kiếm

Chương 1438: Cá kiếm Chương 1438: Cá kiếmChương 1438: Cá kiếm

Trương Vi Vi không hiểu cô muốn nói gì, nhưng vẫn lịch sự đáp lời: "Ban đầu ta và chồng ta định năm nay sẽ có một đứa. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy".

Mắt Chu Vân Tước sáng lên: "Nếu như vậy thì không biết hai người có muốn nhận nuôi một đứa bé này không? Ngươi xem, đứa bé này dễ thương biết bao'.

"Chỉ cần hai người chịu nuôi nó, sau này ta có thể cung cấp tất cả thức ăn cần thiết cho nớ'.

Chu Vân Tước háo hức đưa đứa trẻ tới trước mặt cô.

Nhưng Trương Vi Vi và Lý Tông Dụ lại lộ vẻ kỳ lạ, Lý Tông Dụ thì xấu hổ xoa xoa mũi, còn Trương Vi Vi thì mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Tommy trong tay Chu Vân Tước, cô khen ngợi trước: 'Đứa bé thật xinh xắn!"

"Nhưng mà không giấu gì ngươi, với tình hình như bây giờ, chúng ta phải lo cho chính bản thân mình thôi cũng đã rất khó khăn rồi. Thật sự không có cách nào để nuôi thêm một đứa trẻ nữa".

Nụ cười trên mặt Chu Vân Tước cứng đờ lại, việc chuyển nhà đã thất bại.

"Ta còn tưởng rằng... hai người thích trẻ con chứ".

Trương Vi Vi cười lịch sự: "Thích thì thích thật, nhưng vẫn phải tùy vào tình hình chứ?"

"Khi môi trường không thích hợp để sinh sản thì ngay cả động vật cũng sẽ ngừng sinh nở'.

"Chúng ta đến con mình còn chưa muốn có, thì càng...' Cô liếc nhìn con búp bê mắt xanh đó/Làm sao có thể nhận nuôi con của người khác được chứ”.

Hai người lịch sự nói lời xin lỗi với Chu Vân Tước, Chu Vân Tước mặt xám như tro, đành bất lực ôm Tommy bỏ đi.

Trương Vi Vi và Lý Tông Dụ nhìn theo bóng lưng cô rời xa.

Trương Vi Vi không nhịn được nói nhỏ: "Phải nói là cô ta bồng bột hay ngây thơ đây cơ chứ?”

Lý Tông Dụ thở dài: "Có lẽ cả hai đều có! Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, mà có thể cùng lúc giữ được cả hai đức tính này, thì chính là một loại tàn nhẫn rồi”.

Rất nhanh họ đã quên mất chuyện của Chu Vân Tước, vui vẻ câu cá tiếp.

Đột nhiên, một người đánh cá nào đó cảm thấy cân câu trong tay giật mạnh, reo lên một cách vui sướng: "Được cá rồi, được cá rồi!"

Hắn dùng sức kéo cần câu, muốn lôi con cá lên.

"Lực lớn như vậy thì chắc hẳn là một con cá khủng rồi! Ta đoán ít nhất cũng được 50 cân!"

Nhưng càng dùng sức, lực kéo trên †ay càng nặng.

Ngay khi hắn chuẩn bị dồn sức một lần nữa để kéo con cá khủng dưới biển lên thì bất ngờ có một lực kéo lớn từ hướng ngược lại, trực tiếp kéo hẳn rơi xuống biển.

"Bùm!" một tiếng, nước bắn tung tóe.

Tiếng cười vang lên xung quanh, nhưng lão Điền lại hét lên: "Nhanh cứu người!"

Trời lạnh thế này mà rơi xuống nước thì một phút không cứu thì sẽ bị cóng chết đấy!

Những người xung quanh lúc này mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, vội vàng tìm thang dây để cứu người.

Nhưng ngay lúc này mặt biển đột nhiên cuộn trào dữ dộiùng ục” phun ra máu đen.

Người đánh cá bị kéo xuống nước giấy giụa một vài lần, chỉ thấy cánh tay hẳn vẫn đập loạn trên mặt nước, sau đó thì im bặt.

Không khí trong nháy mắt trở nên im lặng.

Người đi câu cá, vậy mà lại bị cá ăn?

Chưa kịp để họ lấy lại tinh thần thì lại có tiếng hét thảm từ những hướng khác truyền đến. Trong không khí vang lên tiếng "vo vo' của vật thể lao vút qua.

Bốn phía con tàu Kim Phong, từng bóng đen phun ra từ đáy biển, nhào thẳng tới những người trên tàu!

"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"

Có năm sáu người đi câu bị bóng đen đâm thủng thân thể, ngã gục ngay tại chỗ.

Trên khoang tàu vang lên một tràng tiếng kêu thảm thiết, lão Điền quan sát kỹ lưỡng, mới phát hiện ra thứ đâm thủng thân thể những người đi câu là một loài quái ngư đáng sợ và dữ tợn.

Nó dài hơn 3m, toàn thân đen nhánh như dầu hỏa, không có mắt, trong miệng mọc hai hàm răng sắc nhọn.

Điều đáng sợ nhất là trên đỉnh đầu của nó có một chiếc sừng nhọn dài hơn một mét, đầu sừng có gai ngược! Sau khi đâm thủng thân thể những người đi câu, nó bắt đầu há miệng lớn liếm láp nội tạng, không mấy chốc khoang tàu đã một mảng máu me.

"Cá kiếm đột biến!"

Lão Điền rất nhanh đã nhận ra đây là thứ gì.

Hắn cầm khẩu súng trên tay, vừa giải quyết cá kiếm đột biến trên tàu, vừa hét: "Tất cả hành khách quay về khoang tàu cho ta! Còn các ngươi làm việc thì cầm đồ nghề lên!"

Những người làm việc trên tàu đã có kinh nghiệm đi biển phong phú, không hề hoảng hốt.

Chỉ là vài con cá kiếm đột biến thôi sao, xử lí bằng vũ khí nóng là xong.

Trong chốc lát, hành khách hốt hoảng chạy vào khoang tàu, còn lão Điền thì dẫn theo mọi người ở bên ngoài giải quyết những con cá kiếm đang liên tục lao tới.

Sát thương của cá kiếm biến dị rất lớn, thậm chí xuyên thủng cả tấm thép.

May mắn là Trương Dịch đã chuẩn bị cho các thủy thủ những bộ đồ chống đạn đặc biệt, vì vậy, khi bị đâm trúng, họ cũng không bị thương nặng.

Họ dùng súng để bắn trả, mất khá lâu để tiêu diệt được mấy chục con cá kiếm biến dị, tàu Kim Phong mới được yên ổn trở lại.

Lão Điền lau máu trên mặt nạ, quay đầu bảo lão Tạ dẫn theo một nhóm người ra xử lý những con cá kiếm biến dị.
Bình Luận (0)
Comment