Chương 1446: Thi thể
Chương 1446: Thi thểChương 1446: Thi thể
Nửa đêm yên ắng lạ thường, những thủy thủ tuần tra bên ngoài lại đang ở trong phòng chỉ huy.
Tiếng bước chân của Bạch Tĩnh Vũ hơi rõ ràng.
Điều này khiến cô hơi sợ, bởi vì khi nghe thấy, cứ như thể có thứ gì đó nấp trong bước chân của cô vậy.
Lòng Bạch Tĩnh Vũ dần dâng lên cảm giác bất an.
Cô từ từ nuốt nước miếng, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Nhưng xung quanh trống không, chẳng có gì cả.
Hơi thở của Bạch Tĩnh Vũ gấp gáp, cô đẩy nhanh bước chân, muốn nhanh chóng trở về phòng. Nhưng khi vừa quay người lại, cô đã nhìn thấy một thứ gì đó khiến đồng tử của cô giãn to, đồng thời há miệng định la lên.
Nhưng dây thanh quản của cô còn chưa kịp phát ra tiếng nào.
Dường như có thứ gì đó xuất hiện.
Miệng cô càng há to hơn nữa, thậm chí đã méo mó đến mức không giống với độ cong kỳ lạ mà con người có thể há ra.
Hai tay Bạch Tĩnh Vũ rũ xuống, giật dữ dội như thể đó là móng vuốt.
Đột nhiên, cơ thể cô bắt đầu co giật dữ dội nhưng vài giây sau lại bình tĩnh trở lại.
Bạch Tĩnh Vũ đứng trong hành lang dài, bóng tối che khuất khuôn mặt cô, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.
Nhưng vài giây sau, cô chậm rãi bước từng bước chân, trở lại phòng của mình, sau đó vén chăn lên rồi nằm ngủ. ...
Sáng hôm sau, Bạch Tĩnh Vũ vẫn thức dậy ăn sáng như thường lệ.
Những người quen bên cạnh thấy tỉnh thân của cô có chút kỳ lạ, đến hỏi xem cô có bị ốm không.
Bạch Tĩnh Vũ chỉ nhẹ nhàng nói rằng: "Không sao, tới kỳ kinh nguyệt mà thôi."
Nghe vậy, những người khác chỉ đành cười an ủi vài câu, không hỏi thêm nữa.
Những ai đã trải qua thời kỳ kinh nguyệt đều biết rằng, vào lúc này đừng nên dây vào loại đàn bà này, nếu không sẽ phải chết rất thảm.
Và đêm hôm đó, lại thêm một đêm nữa. Tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ say.
Bạch Tĩnh Vũ đột nhiên mở mắt.
Cô trần truồng bước đến bên giường người đàn ông đang chào đón cô vào ban ngày, ánh mắt lạnh lùng đờ đẫn như một cái xác chết biết đi.
Ánh sáng yếu ớt bên ngoài kéo dài bóng của cô trên bức tường.
Chú ý là miệng của cô nhanh chóng há ra, sau đó một thứ dài hơn một mét đột nhiên lao ra khỏi miệng cô, sau đó bao lấy khuôn mặt của người đàn ông kia.
Hắn ta vùng vẫy tuyệt vọng, chỉ vài giây sau thì đã không còn động tĩnh nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, vang lên tiếng hút yếu ớt.
Xong hết mọi chuyện, Bạch Tĩnh Vũ lại leo lên giường, lặng lẽ đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Có người trong phòng thức dậy vào buổi sáng để đi vệ sinh.
Theo thói quen, hắn ta vỗ vai người anh em bên cạnh, muốn kéo hẳn ta đi cùng.
Nhưng khi tay hắn ta đưa ra, đột nhiên sụp xuống.
Người đó tò mò, còn tưởng anh em bên cạnh đã thức dậy.
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cả người bỗng hét lên thất thanh.
Tiếng hét sợ hãi chói tai làm kinh động đến tất cả mọi người trong phòng, ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng bị tiếng động này đánh thức.
"Chuyện gì thế?" "Ai đang hét thế?"
Những người trong phòng vừa mới ngủ dậy còn chưa hiểu chuyện gì đang Xảy ra.
Người đàn ông kia sợ hãi ngã xuống đất, mắt mở to như hai chiếc đèn pha, ngón tay chỉ vê phía giường.
"Xác... xác chết... III"
Những người trong phòng lập tức hướng tầm mắt về chiếc giường đó.
Họ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, sắc mặt cũng đột ngột thay đổi.
Người trên giường chẳng khác gì bị hút sạch máu thịt, má lõm sâu vào, da bám chặt vào xương sọ.
Hai nhãn cầu hốc hác vẫn còn trong hốc mắt, khô cạn đờ đân nhìn chằm chằm lên phía trên.
"Nhanh lên! Nhanh đi báo với người phía trên tàu!"
"Giết người rồi, lại có người giết người trên tàu này!"
Một số người yếu đuối đã không nhịn được bắt đầu la hét hoảng sợ.
Tin tức nhanh chóng truyên đến tai lão Điền.
Lão Điền dẫn người cầm súng đi xuống.
Những người trong phòng bên cạnh nghe thấy tin này, rủ nhau đến xem náo nhiệt, đủ thứ lời đồn đại.
"Tránh ra, tránh ra hết đi!"
Lão Điền cầm súng đến, mấy người đứng đầu đoàn Nham Lưu, Lý Tông Dụ, Mã Văn Chính và Trương Vi Vi đều ở đây.
Thấy lão Điền đi tới, bọn họ lịch sự nên chào hắn một tiếng.
Lão Điền thận trọng tiến lại gân và hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế? Có ai kiểm tra xem người đó chết như thế nào không?"
Thi thể vẫn còn trên giường, không ai dám đụng vào.
Trương Vi Vi có hiểu biết một chút về y thuật, gan dạ hơn một chút, nhờ Lý Tông Dụ giúp đỡ đi kiểm tra thi thể.
Nghe thấy câu hỏi của Lão Điền, Trương Vị Vi cố nén cơn buồn nôn, đi đến trước mặt hắn, hạ giọng nói: "Người đó chết rất kỳ lạ, lục phủ ngũ tạng đều bị moi ra hết, gân như chỉ còn da bọc xương."
Lão Điền nghe thấy lời này, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Kể từ khi ra khơi, họ đã gặp phải rất nhiều quái vật biến dị.
Cách chết như thế này rõ ràng không phải là do người thường gây ra. Hắn bước lên, cẩn thận dùng súng chạm vào thi thể.
Phát hiện quả thực như những gì Trương Vi Vi nói, thi thể đã bị moi hết sạch.