Chương 1451: Lại ăn sinh nhật
Chương 1451: Lại ăn sinh nhậtChương 1451: Lại ăn sinh nhật
"Quan sát qua kính hiển vi, xung quanh vết thương là những vết răng nhỏ dày đặc. Vậy nên lượng máu thịt thiếu hụt trên cơ thể nạn nhân không phải là do sự kiện linh dị, mà bị cái gì đó ăn sạch."
Trương Dịch gật đầu: "Như vậy thì giải thích được rồi."
Nhưng lập tức hắn lại cau mày.
"Loại sinh vật này chắc chắn không chỉ một, hai con, vùng biển chúng ta đang ở chắc là có nhiều lắm. Phải nghĩ cách giải quyết triệt để vấn đề này mới được."
Chu Khả Nhi mỉm cười nói: "Vậy thì phải cố gắng bắt cỡ mấy con đã, rồi nghiên cứu thì mới biết được." Trương Dịch gật đầu: "Cái này thì dễ nói."
Đúng lúc hai người đang trò chuyện, trực giác nhạy bén về không gian khiến Trương Dịch cảm nhận được một luồng chấn động lạ.
Trực giác về rung động không gian của Trương Dịch rất nhạy bén.
Lúc này, hắn nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ xảy ra trên boong tàu.
Giống như có tiếng người bước đi phát ra trên boong tàu vậy.
Hắn không ngần ngại lao thẳng đến boong tàu, bên tai đột nhiên vang lên một loạt âm thanh nhỏ giống như tiếng bước chân.
Trương Dịch nhìn về phía boong tàu, một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ xuất hiện. Trên boong tàu xuất hiện một vệt nước, dài khoảng mười mấy đến hai mươi mấy centimet.
Giống như dấu chân của con người.
"Nơi chết tiệt này, rốt cuộc có bao nhiêu thứ kỳ lạ tôn tại!"
Trương Dịch rút súng, nhắm thẳng vào hướng vệt nước đi tới rồi bắn.
Một tiếng kêu kỳ quái vang lên trong không khí, giống như tiếng chân người đạp vào bùn lầy vậy.
Sàn tàu đột nhiên nổ tung một vũng nước lớn, sau đó nhanh chóng trườn về phía mép tàu.
Trương Dịch nhanh tay nhanh mắt lại nổ thêm vài phát súng nữa, có vẻ như đã bắn trúng thứ gì đó.
Hắn cẩn thận bước tới, cúi xuống quan sát thật kỹ. Nhờ chức năng nhìn ban đêm và khả năng phân tích quét của bộ đồ tác chiến, Trương Dịch mới lờ mờ nhìn thấy một vật thể dài.
Giống như một chiếc tất dài trong suốt vậy.
"Cái thứ này có phải là thủ phạm gây ra cái chết bất thường trên tàu không?"
Trương Dịch nhặt thứ sinh vật giống như chiếc tất trong suốt đó lên.
Nhưng nó nhanh chóng co. lại, dường như phần lớn bên trong cơ thể đều là nước, chất lỏng ở cơ thể bị bắn ra ngoài, nhanh chóng co lại đến mức không còn lớn bằng lòng bàn tay.
"Thứ này thật sự rất khó phòng ngừa! Nếu không chuẩn bị trước, e rằng giết hết cả vật chủ cũng chẳng khống chế được nó." Trương Dịch thầm thở dài, may mà bắt được bản thể trước, nếu không thì tới mai có khi phải trắng tay mất.
Hắn vội vàng mang sinh vật kỳ lạ đó về phòng, bảo Chu Khả Nhi đem đi kiểm tra.
Dựa theo kết luận của Chu Khả Nhi, hắn đã xây dựng lại kế hoạch hành động vào ngày mai. ...
Tới ngày thứ hai, Trương Dịch ra lệnh cho tất cả mọi người lại lần nữa tới phòng ăn tầng trên, lý do hắn đưa ra là phong tục quê hắn là tiệc sinh nhật sẽ mở tiệc hai ngày.
Bọn người kia làm gì quan tâm mấy chuyện này, miễn có đồ ăn ngon là họ vui như mở cờ vậy đó.
Vậy nên mọi người lại lần nữa tụ tập tới phòng ăn.
Mà Lý Tông Dụ, Lỗ Đại Hải cùng mấy người thì lại rất lo lắng.
Bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì trên tàu, nhưng dù cho có tuần tra kỹ lưỡng thế nào vào hôm qua, họ cũng không phát hiện được bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Những người này còn chưa hay, mối nguy hiểm lớn nhất lại ở ngay trong chính hàng ngũ của họ.
Trương Dịch thấy mọi người đã tới đông đủ, lẳng lặng bảo người ra khóa chặt cửa khoang, sau đó ra lệnh cho Tạ Trường Minh dọn thức ăn lên.
Món ăn vừa được dọn lên bàn, mọi người đã tỏ ra hào hứng hơn hôm qua rất nhiều, đũa chẳng chừa một cái nào.
Vậy mà mới vừa bỏ thức ăn vào miệng thôi, trong phòng ăn đã vang lên một loạt tiếng phun thức ăn.
"Oe! Món ăn này sao lại có vị mặn đến thết"
"Mặn chết đi được! Chắc là cho quá nhiều muối rồi đây!"
Trương Dịch liếc nhìn Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề ở không xa, hai người phụ nữ cũng đang không ngừng phàn nàn.
Trương Dịch thì trơ mặt, rút súng dí vào mọi người trong phòng ăn.
Không chỉ có hắn, mà ngay cả những người trên tàu đã chuẩn bị sẵn cũng đồng thời rút súng ra, lên nòng, chĩa thẳng về phía tất cả những người trong phòng ăn.
"Ôi, các ngươi định làm gì vậy?"
Hành động này khiến cho tất cả đều kinh hãi.
Trương Dịch thản nhiên trả lời: "Không có gì đâu, có thứ gì đó bẩn thỉu trà trộn vào các người rồi. Cho nên ta bảo người cho thêm một chút gia vị vào trong thức ăn, tiếp tục ăn đi! Ai mà không chịu ăn thì chính là thứ bẩn thỉu đót"
Lời nói của Trương Dịch khiến vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
"Trong chúng ta có thứ bẩn thỉu sao?"
Lý Tông Dụ và Lỗ Đại Hải biết những thứ bẩn thỉu mà Trương Dịch nói tới thực sự tồn tại, hai người vội vàng lên tiếng, ổn định tinh thân cho mọi người.
Bị súng dí vào đầu, dù cho không cam tâm tình nguyện, nhưng mọi người vẫn phải cúi đầu, liên tục nhai ngấu nghiến.
Đột nhiên, người đàn ông ngồi đối diện Bạch Tĩnh Vũ nghe thấy một tiếng "cục" lọc cọc.
Hắn ngẩng lên nhìn, một tròng mắt rơi thoăn thoät xuống bàn, lăn đến trước mặt hắn.