Chương 1450: Ký sinh trùng
Chương 1450: Ký sinh trùngChương 1450: Ký sinh trùng
Chu Vân Tước đột nhiên cười tươi với Trương Dịch: "Đã là mừng sinh nhật cảu ngươi rồi, thì tụi ta phải chuẩn bị quà cho ngươi thôi."
"Ra biển rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt để tặng ngươi, thôi thì để Tommy nhận ngươi làm cha nuôi nhé!"
Cô vừa nói vừa đưa đứa bé trong lòng ra trước, với giọng khàn đặc, giọng gấp đến mức không giấu được sự sốt sắng: "Đứa trẻ rất dễ thương, thật đấy, chỉ cần ngươi bế nó một cái là biết nó tốt như thế nào ấy!"
Tommy vừa được đưa tới gần, Trương Dịch lập tức ngửi thấy một mùi hôi khó chịu.
Không nói cũng biết, hai người phụ nữ này không biết cách chăm sóc trẻ con, có lẽ còn chưa vệ sinh tử tế.
Hắn vội lùi ra sau nửa bước: "Tha cho ta đi mà, ta chẳng ưa trẻ con gì cả. Hai ngươi cứ thích thì tự mà giữ lại nuôi đi. Vừa hay, hai ngươi, một người làm cha, một người làm mẹ."
Chu Vân Tước thấy kế hoạch không thành, không khỏi tối sâm mặt xuống.
"Ta... tụi ta không có phải là kiểu quan hệ đấy đâu!"
Trương Dịch phẩy tay, ra hiệu để họ ngồi xuống trước: "Đặt món ăn trước đi!"
Hai người phụ nữ tức giận, thổi phù một tiếng, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Trương Dịch lấy lệ nói dăm ba câu, hắn cũng thừa biết tâm trí của mọi người đều đang đổ dồn vào mấy món ăn tiếp theo, nên cũng không lải nhải nữa.
Hắn ra hiệu cho Lão Điền, chẳng mấy chốc, Tạ Trường Minh và mấy thủy thủ khác đẩy xe thức ăn ra, đặt những món cá lớn thịt to nóng hổi lên bàn.
Vừa đặt món ăn lên bàn, cứ như chọc vào tổ ong vò vẽ vậy, cả chục đôi đũa và tay không với tới hẳn vào!
Chẳng mấy chốc, cả con gà luộc và móng giò đã bị mọi người xé vụn, rồi nhét vào túi ni lông màu đỏ của họ.
Trương Dịch và đám Lão Điền ngồi cùng bàn, không ăn gì, thay vào đó lại nhân cơ hội để quan sát những người trong phòng.
Quả nhiên nhìn thế này hắn đã phát hiện ra một số vấn đề.
Không chỉ riêng Bạch Tịnh Vũ, trong số họ còn có ba người đang giữ thái độ điềm tĩnh lúc ăn khá khác thường.
Những người trên Nham Lưu Đảo này, ngày thường căn bản không được ăn những món cá lớn thịt to như thế này, đã gần một năm rồi.
Giờ mà ai có thể giữ được bình tĩnh, chỉ có một khả năng, hắn ta không phải là người!
Trương Dịch lặng lẽ ghi nhớ những người này trong lòng, nhưng không nói ra.
Hắn tới phòng điều khiển.
Có thủy thủ đang giám sát tất cả mọi người trong nhà hàng qua camera.
Trương Dịch bảo họ tìm ra những kẻ khả nghỉ, sau khi xác nhận kỹ lưỡng rồi, cơ bản thống nhất với những người mà hắn phát hiện.
Trương Dịch không có bất cứ hành động nào.
Hắn vừa chờ kết quả khám nghiệm của Chu Khả Nhi, vừa bảo Lão Điền và các thủy thủ khác chuẩn bị trực đêm.
Thời gian trôi qua, mọi người trên tàu đã ăn no nê, do đó tối nay ai cũng ngủ sớm.
Đến nửa đêm, trong ba căn phòng tại Nham Lưu Đảo, ba bóng người như đã hẹn nhau, đột nhiên ngồi bật dậy ở trên giường.
Họ tiến về phía người bạn ngủ say sưa kia, cơ thể đờ ra, cúi thấp người xuống, đầu đối đầu.
Sau đó, miệng họ đột nhiên há ra thật to, không thấy có thứ gì xuất hiện, mà cái miệng của người nọ trên giường cũng lập tức há ra thật to.
Một hồi co giật, rồi không còn động Tính nữa.
Xong những việc này, những người đó như chẳng có chuyện gì xảy ra, quay lại tàu, đắp chăn, tiếp tục nghỉ ngơi. Nửa đêm, Trương Dịch, Lão Điền và những người khác trong phòng điều khiển, thông qua màn hình đã thấy rõ cảnh tượng này.
Camera giám sát hồng ngoại đã quay cận cảnh rất rõ nét.
Nhưng họ vẫn không thể thấy được đó là thứ gì.
"Chẳng lẽ lại là âm hồn trên biển thật sao?"
Một thủy thủ nuốt nước bọt, nói giọng căng thẳng.
Trương Dịch liếc nhìn hắn ta và đưa ra một ý tưởng.
"Có lẽ là thứ có thể tàng hình, hay là một loại sinh vật biển trong suốt nào đó."
Quan sát xong thủ đoạn giết người của sinh vật kỳ lạ kia, trong lòng Trương Dịch bỗng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Bởi vì theo quan sát của hắn thì sức phá hoại của loại sinh vật kỳ dị này không mạnh lắm.
Và nó cũng không phải loại linh thể có thể phớt lờ những đòn tấn công vật lý.
Muốn giết người, cũng phải tiếp cận gần mới được.
Lão Điền đề nghị ngay, sẽ bắt hết tất cả những kẻ đó lại, rồi giết chết luôn.
Trương Dịch bình thản nói: "Không cần vội, giờ ai cũng đang ngủ, lỡ mà náo loạn thì sẽ chết rất nhiều người."
"Xem ra chúng không có dạ dày lớn đến thế, đêm nay chắc là chúng ăn no rồi"
"Ngày mai nhân lúc đang ăn cơm, một nồi nấu hết chúng."
Trương Dịch võ vai Lão Điền, rồi quay lại phòng nghỉ. Mở cửa phòng, thấy Chu Khả Nhi nằm dài trên bàn, ngủ say.
Cô ấy mặc đồ tác chiến, đây là do Trương Dịch yêu cầu, để tránh thứ kỳ dị không rõ nguồn gốc kia làm cô bị thương.
Trương Dịch mỉm cười đi tới, bế cô lên giường, cởi giày cho cô.
Chu Khả Nhi từ từ mở mắt ra, thấy là Trương Dịch, cô ấy chớp đôi mắt to, hỏi: "Đã hiểu thứ gì đang làm loạn kia chưa?”
"Một sinh vật biến dị kỳ lạ ở trên biển, có lẽ là loài ký sinh."
Chu Khả Nhi gật đầu: "Kết quả khám nghiệm tử thi của ta cũng đã có."
Cô lấy ra vài tấm ảnh cho Trương Dịch xem.