Chương 1454: Gặp bờ
Chương 1454: Gặp bờChương 1454: Gặp bờ
Ngón tay thon thả của cô vạch trên bản đồ.
"Vùng biển Phồn Tinh về hướng bắc, khu vực gần nhất là Malle và La An, nhưng cả hai quốc gia này đều là thế lực hai mặt cũng chẳng có lập trường kiên định."
"Hỗn Độn không thể hướng đến nơi này, biện pháp tốt nhất vẫn là đi đường vòng, đi tới khu vực biển hỗn loạn của Phồn Tinh."
Lệnh Hồ Phi Tuyết nhíu mày,'Bây giờ thì chỉ có thể tìm kiếm theo hướng này xem sao đã, nếu chẳng ở đây, chúng ta phải cân nhắc tiếp tục hướng về hướng Tây, tới biển Thiên Trúc."
Theo lệnh của Lệnh Hồ Phi Tuyết, Cố Vũ Phỉ giải tán đội cá heo bên cạnh mình.
Một bong bóng cầu vồng khổng lồ xuất hiện trên thân tàu, sau đó nhanh chóng bao phủ cả con tàu.
Cứ như vậy, trong màn sương mù dày đặc ấy, một chiếc tàu tuần dương khổng lồ cứ thế lặng lẽ lặn xuống đáy biển, rồi sau đó tiến về hướng khu vực biển Phồn Tinh.
Còn vào lúc này, tàu Tiêu Diêu ở bên phía khu vực biển sương mù thì cũng đang chật vật di chuyển.
Trải qua một loạt những sự kiện quái vật biển này, khiến cho những người trên tàu đều vô cùng kinh hãi sợ sệt, thậm chí còn có nhiều người bị suy sụp thần kinh, ít nhiều gì trông cũng xanh xao.
Không ai biết thêm vào một ngày nào đó sẽ có lại có cuộc khủng hoảng mới ập tới.
Thế nhưng vào một buổi sáng nọ, tàu Tiêu Diêu rế màn sương, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của đất liền!
Buổi sáng sớm, hòn đảo hiện ra ở trước con tàu Tiêu Diêu, rõ ràng đến mức có thể quan sát bằng mắt thường.
Lúc ấy khi thủy thủ nhìn thấy, lần đầu còn nghĩ rằng mình bị ảo giác.
Bởi vì bọn họ đã đi trong sương mù quá lâu rồi, căn bản không thể phán đoán chính xác vị trí của chính mình.
Thời gian đi lại lâu tới như vậy, đã tạo thành vấn đề về tinh thân cho bọn họ.
Nhưng nơi nhìn thấy hòn đảo không chỉ có một người, mà là tất cả mọi người đều xác nhận đó đích thị là hòn đảo.
Lão Điền mở ống nhòm quan sát hòn đảo đó.
Xa xa nhìn lại chỉ thấy nơi đó có hàng dài những cánh rừng màu trắng, cây cao to đâm rễ vào lớp đất.
"Là đất liền, đúng là đất liên thật rồi! Đây không phải là ảo giác cũng không phải được trên lưng của con kình ngư khổng lồ!"
Giọng của lão Điền vì quá đỗi vui mừng mà trở nên run rẩy.
Các thủy thủ cũng kích động ôm chầm lấy nhau.
Lão Điền đã lập tức thông báo chuyện này cho Trương Dịch.
Trương Dịch nghe tin vội mang theo Chu Khả Nhi ra tới boong tàu.
Chẳng mấy chốc, mọi người trên tàu đã phát hiện ra hòn đảo đó, chạy ra xem trong trạng thái phấn khích. Mặc dù Trương Dịch có chút phấn khích, nhưng vẫn giữ được sự cẩn thận.
Hắn ta đã mở ống kính bội suất cao của bộ quần áo chiến đấu lên, cẩn thận quan sát hòn đảo xa xa đó.
"Lão Điền, bỗng nhiên lại có một hòn đảo xuất hiện giữa biển khơi, điều như thế có hợp lý hay không?"
Trương Dịch vừa quan sát vừa trao đổi với lão Điền.
Liên quan đến chuyện ở đại dương vân nên hỏi thủy thủ lão làng.
Lão Điền trả lời: "Dưới biển sâu sẽ không đột nhiên xuất hiện đất liền. Thông thường gần đó sẽ có một đới đất liền dạng liên miên."
"Trương tiên sinh, ngươi xem này!"
Lão Điền lấy thiết bị ra, mở một bản đồ điện tử đưa cho Trương Dịch. "Chúng ta vẫn luôn đi lạc ở khu vực biển băng sương mù này, vì thế không thể phán đoán được mình đã đi theo hướng nào và khoảng cách chính xác là bao nhiêu."
"Ta đã nói rồi đấy, tình huống tệ nhất của chúng ta cần mất tới ba tháng mới có thể thoát khỏi vùng biển này, đi đến khu vực biển Phồn Tinh."
"Nhưng bây giờ thì chúng ta đã gặp được đảo, có nghĩa là chúng ta không còn xa khu vực biển Phồn Tinh nữa. Đi về phía trước thêm chút nữa là chúng ta có thể tiến vào tới nơi Nam Hải!"
Lão Điền mặt đây mong đợi nhìn Trương Dịch.
"Trương tiên sinh, chúng ta có nên đến đảo xem thử không?”
Trương Dịch im lặng, trong lòng đã sớm có tính toán riêng rồi. Nếu hòn đảo này thực sự ở khu vực xung quanh khu vực biển Phồn Tinh.
Vậy căn cứ vào ước tính khoảng cách thì chỉ cần hắn ta mang theo Chu Khả Nhi rời khỏi một mình thì có thể tới rồi quay lại thành phố Thiên Hải trong vòng một tiếng rưỡi.
Dịch Chuyển Không Gian là dựa theo nguyên lý sử dụng cách thức nằm ở giữa hai cánh cổng chiều hướng.
Nhưng không phải là dịch chuyển tức thì theo nghĩa bình thường, Trương Dịch sẽ xuất hiện trong khoảng tạm dừng giữa hai lần sử dụng phép thuật.
Điều này xuất phát từ phản ứng bản năng và sự phán đoán phương hướng của cơ thể con người.
Thêm nữa nếu mang theo một người nữa thì như thế lại càng đúng hơn.
Mọi người xung quanh đều đưa ánh mắt về phía Trương Dịch.
Bọn họ đã xa đất liền quá lâu, tới mức bàn chân đều đã quên mất cảm giác đạp lên đất.
Bọn họ rất muốn lao đến trên đất liền để cắn một miếng đất thật to.
Trương Dịch liếc nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: "Được, vậy thì lên bờ xem thử”
Sau khi được sự cho phép của Trương Dịch, cả tàu lập tức vang lên tiếng hò reo phấn khích, không ít người còn ôm nhau khóc nức nở.