Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1464 - Chương 1455: Trái Cây

Chương 1455: Trái cây Chương 1455: Trái câyChương 1455: Trái cây

Trương Dịch ngược lại tỏ ra bình tĩnh, hắn ta ngay lập tức ra lệnh cho lão Điền và những người khác chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, để đề phòng xuất hiện sinh vật đột biến kỳ lạ nào đó trên đảo.

Ngoài ra, hắn ta còn tự mình mặc bộ quần áo chiến đấu cho Chu Khả Nhị, đưa cho cô ta một khẩu súng ngắn, đồng thời lưu ý cô ta phải đi theo bên cạnh hắn, không được phép rời khỏi người hắn dù chỉ một giây.

Chu Vân Tước thấy Trương Dịch chăm sóc cho Chu Khả Nhi chu đáo như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tuông.

Thời gian ở chung với Trương Dịch trên biển đã gần bốn tháng rồi.

Dần dần, trong lòng cô lại nảy sinh một thứ tình cảm không hiểu là gì đối với Trương Dịch.

Có lẽ là cảm giác phụ thuộc trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể là hội chứng Stockholm.

Tóm lại, đối với phụ nữ mà nói, thứ tình cảm nào cũng có thể chuyển hóa thành tình yêu.

Nhưng đáng thương chính là, tình cảm này chỉ là đơn phương xuất phát từ phía cô.

Đối với kiểu người như Trương Dịch, hẳn chỉ coi tình yêu là gia vị trong cuộc sống, lý trí không cho phép hắn ta chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào sẽ không mang lại lợi ích cho hắn.

Còn Chu Vân Tước chính là một ví dụ phản diện.

Không những không mang đến cho Trương Dịch bất kỳ điều gì có lợi, mà còn không ngừng tạo ra phiền phức cho hắn 1a.

Mọi người bắt đầu chuẩn bị lên đảo.

Tiêu Diêu không thể cập bến ở rìa đảo, thế nên cần phải lái tàu nhỏ để sang bên đó.

Trương Dịch bảo lão Điền sắp xếp đưa những hành khách trên tàu lên đảo trước.

Như vậy nếu có nguy hiểm cũng có thể để bọn họ đi thám thính trước.

Chu Vân Tước tiến đến trước mặt Trương Dịch, đôi mắt dán chặt vào hắn †a: "Trương tiên sinh, trông như thế có thể sẽ khá nguy hiểm đó, nhất định ngươi phải bảo vệ ta đấy nhé."

Trương Dịch khoanh tay lại: "Yên tâm đi, nhất định ta sẽ cố hết sức."

Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nếu có thể cứu được thì Trương Dịch đều sẽ ra tay, dù sao thì những người trên tàu đều là công nhân mà hắn ta vất vả lắm mới đưa về.

Chu Vân Tước hào hứng nói: "Thế thì tốt, ta sẽ cùng mọi người chen chúc trên một con tàu!"

Trương Dịch nhìn về phía lão Điền, vẫy tay gọi hắn lại.

"Lát nữa thì giữ lại chiếc tàu tốt nhất cho Chu tiểu thư đi."

Lão Điền "Chậc” một tiếng, đưa Chu Vân Tước sang một bên.

Chu Vân Tước tò mò liếc mắt nhìn về phía Trương Dịch.

"Ngươi dành chiếc tàu tốt nhất cho †a, thế còn ngươi thì sao?"

"Ta thì tùy ý là được."

Trương Dịch dẫn theo Chu Khả Nhi đi đến bên cạnh tàu, chỉ vươn tay ra lấy một con tàu ra từ không gian dị năng.

Trương Dịch nhảy lên tàu, đưa tay ôm lấy Chu Khả Nhi đưa cô lên tàu.

Sau đó trực tiếp lái tàu đi chỗ khác mất dạng.

Thế mà làm Chu Vân Tước tức nổ phổi.

Tô Noãn Hề trở lại khoang tàu, dùng chiếc chăn nhỏ quấn chặt Tommy lại, cũng mang theo trên người.

Dù sao mọi người trên tàu cũng đều phải rời đi, để con lại trên này, cô cũng không yên tâm cho lắm.

Chu Vân Tước liếc mắt thấy Tommy đang say ngủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lỡ như lúc này mà nó lại làm âm lên thì ấy thế nào cũng là một phiền toái lớn đối với cô.

"Lisa, ngươi nói xem trên đảo này có người hay không nhỉ?"

Chu Vân Tước đột nhiên hỏi.

Tô Noãn Hề ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: "Cái này... cũng không biết nữa."

"Học tỷ, ngươi đang nghĩ cái gì thế?"

Chu Vân Tước vuốt tóc, hơi mỉm cười.

"Không có gì, ta chỉ nghĩ, nếu có người thì có thể nhờ họ nuôi Tommy."

"Dù sao thì ta cũng không giỏi chăm trẻ con cho lắm."

Ánh mắt Tô Noãn Hề lập tức sáng lên.

Biết bao nỗi khổ mà bọn họ phải chịu vì đứa tổ tông này chỉ có trời mới biết. Cô ta liên tục gật đầu: "Chuẩn rồi, ta cũng thấy thế, làm thế thì tốt hơn."

Chu Vân Tước nói: "Lúc lên bờ thì chúng ta quan sát kỹ một chút nhé."

Chỉ để lại hai thuỷ thủ trên tàu đảm nhiệm việc canh gác, những người khác đều phấn khởi lên tàu, thẳng hướng hòn đảo nhỏ chìm trong màn sương băng.

Chẳng mấy chốc, nhóm người đổ bộ đầu tiên đã lên bờ.

Cách rất xa Trương Dịch đã ngửi thấy một mùi hương hít thở sâu, hẳn ta hít mũi lên, cảm thấy rất kỳ lạ.

"Tại sao lại có mùi hương thơm như vậy chứ?"

Mùi hương này không độc, bởi mặt nạ của bộ quần áo chiến đấu có hệ thống lọc, thế nên mùi hương này là tự nhiên tỏa ra. Chu Khả Nhi chỉ vào cánh rừng rậm trên đảo: "Đó giống như là một vườn cây ăn trái vậy!"

Trương Dịch rất ngạc nhiên khi thấy rằng trong một mùa đông băng giá như thế này, lại có những cây vẫn có thể ra quả.

Nhưng nghĩ đến cây Huyết Đằng trước kia của Bái Tuyết Giáo, Trương Dịch cũng không còn cảm thấy ấy lạ nữa.

Thực vật cũng có thể sinh ra biến dị, hơn nữa, là một trong những loài sinh vật có sức sống mãnh liệt nhất, cây cối thực sự có khả năng thích nghỉ với những thay đổi của tự nhiên tốt hơn nhiều so với động vật.

Thậm chí ngay cả những cây cổ thụ đã chết cũng có cơ hội đâm chồi nảy lộc trở lại.
Bình Luận (0)
Comment