Chương 1459: Hả?
Chương 1459: Hả?Chương 1459: Hả?
Nhưng nhiều con dòi trắng như vậy, từ dưới đất bò lên theo quần, mở miệng ra cắn lung tung, khiến cho Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề bị kích thích và phá vỡ phòng thủ.
Hai cô gái la hét như điên.
Giòi bọ quá nhiều, Trương Dịch và Lão Điền cùng mọi người vừa bắn vừa lui về phía sau, nhưng căn bản là không thể giải quyết hết.
Những vị hành khách này liền khổ sở vô cùng, lúc lên đảo bọn họ không được trang bị áo chống đạn để mặc, vì thế phải nhân nhịn buồn nôn mà đánh nhau điên cuồng với lũ giòi bọ.
Rất nhanh mặt đất trống trải liền trở nên trắng xóa một mảng, giòi đang vật lộn ở khắp nơi. Trương Dịch nhíu mày, cảnh tượng này hắn hoàn toàn có thể giải quyết.
Nhưng vấn đề là nếu sử dụng sức mạnh hư không thì cũng sẽ tấn công luôn cả thuỷ thủ cùng hành khách ở xung quanh.
"Mọi người cố lên nào!"
Trương Dịch cũng không còn cách nào khác, may là đám giòi bọ này chỉ ghê tởm, sức sát thương thì không đến nỗi quá khủng khiếp, nếu đám hành khách bình thường này chạy đủ nhanh thì cũng có thể sống sót.
Trương Dịch đưa Chu Khả Nhi theo, trực tiếp dùng Dịch Chuyển Không Gian trở về tàu.
Chu Vân Tước sợ hãi hét toáng lên, vừa la khóc vừa để Trương Dịch trở về cứu cô.
Nhưng Trương Dịch không có tâm trạng tốt như vậy.
Hắn đưa Chu Khả Nhi trở về tàu, bay lên không trung, quan sát toàn cảnh hòn đảo này.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, bây giờ toàn bộ hòn đảo đã bị sinh vật đột biến khổng lồ giống cây cối chiếm giữ.
Thật đáng tiếc, nơi này không thích hợp để hắn tạm thời đưa mọi người xuống bên dưới sinh sống.
Trương Dịch thở dài, cũng không định ra tay quản chuyện của người khác, cứ ở trên tàu đợi bọn họ tự chạy vê.
Khoảng nửa giờ sau, Lão Điền và mọi người lần lượt trở về.
Kiểm tra lại số người, phát hiện có hơn ba mươi hành khách mất tích.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã trở thành phân bón cho giòi. Còn Chu Vân Tước cùng Tô Noãn Hề mặc áo chống đạn, toàn thân đều dính chất dịch trắng đục.
Mặc dù cơ thể bọn họ không bị thương tổn nào cả, nhưng đôi mắt bọn họ đã mất đi ánh sáng, mang theo một loại cảm giác tuyệt vọng.
Có thể trải qua lần giày vò như thế này, cả đời này bọn họ sẽ có bóng ma tâm lý không bao giờ xóa nhòa.
"Cũng không có gì đáng sợ lắm, đây là một loại sinh vật đột biến nửa thực vật nửa sống, khả năng sinh sản rất mạnh, nhưng sức tấn công thì bình thường thôi."
Mặc dù Trương Dịch bị buồn nôn dữ dội một phen, nhưng vẫn chưa đến mức bị loại sinh vật này khiến cho kinh hãi.
"Ít nhất là phát hiện ra vùng đất này cũng chứng minh phương hướng của chúng ta đi đúng rồi, chắc cũng không bao lâu nữa thôi là chúng ta có thể đến vùng biển Phồn Tinh, tìm thấy được hòn đảo thật sự thích hợp cho loài người sinh sống."
Trương Dịch cũng lười xử lý sinh vật đột biến trên hòn đảo này.
Giải quyết nó rất đơn giản, chỉ cần dùng số lượng lớn thuốc nổ hay bom napan là được.
Thế nhưng diện tích hòn đảo không nhỏ, phá hủy hòn đảo này ước chừng sẽ làm hao tổn hết kho hàng của Trương Dịch.
Hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.
Chỉ phá hủy mặt đất ở một số nơi thì với thể tích và độ sinh mệnh của nó chắc chắn sẽ tái sinh ra.
Đây có lẽ là ưu thế của thực vật đột biến, sức sống cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay lúc này, Chu Vân Tước đột nhiên hét lên một tiếng.
"ÁI"
Mọi người nhìn vê phía cô, chỉ thấy cô che mặt bằng hai tay, khóc nức nở: "Con ta, con ta! Tommy còn đang ở trên đảo, hu hu hu!"
Trước đó Chu Vân Tước đã giao Tommy cho một người phụ nữ trên đảo.
Bây giờ không cần phải nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ kia đã bị sinh vật đột biến trên đảo khống chế.
Vì vậy hành động của Chu Vân Tước cũng giống như đưa Tommy tới địa ngục.
Mất con, Chu Vân Tước khóc thét lên, nước mắt lưng tròng.
Trương Dịch không hề động lòng, ngược lại còn nói với Chu Khả Nhi bên cạnh:
"Ngươi nói xem thì cô ta khổ nhiều hơn một chút hay vui nhiều hơn một chút?"
Trên mặt Chu Khả Nhi nở nụ cười tỉnh nghịch.
"Nhìn cô ta khóc thảm như vậy, ta thấy chắc là vui hơn một chút đi."
"Ý ngươi là khóc vì quá mừng phải không?"
Trương Dịch chớp chớp đôi mắt.
"Chứ không phải là vì cái khác nữa à?”
Chu Khả Nhi nghiêng đầu hỏi lại.
Chu Vân Tước đã sớm mất hết kiên nhãn với đứa bé, cô ta vẫn luôn tìm cách để tránh khỏi phiền phức này.
Chỉ là cô ta không muốn bản thân bị người khác chỉ trích, chê cười. Vì thế, cô ta luôn cần phải tìm một cơ hội thích hợp.
Nếu không phải như vậy, thì tại sao cô ta tùy tiện giao đứa bé cho một người lạ chưa điều tra rõ ràng.
Trương Dịch bước tới trước mặt Chu Vân Tước, nhìn cô ta khóc lóc thảm thiết liền an ủi: "Đừng có quá đau buồn, ta biết ngươi không cố ý đâu. Ừm... nếu ngươi thật sự quá đau buồn thì bây giờ ta sẽ đi cứu đứa bé về cho ngươi có được không?"
Tiếng khóc của Chu Vân Tước đột nhiên dừng hẳn.