Chương 1464: Ấm áp
Chương 1464: Ấm ápChương 1464: Ấm áp
Hơn nữa, hắn bảo vệ Chu Vân Tước cũng chỉ vì nể mặt Chu Chính, chứ không coi cô ta là nhân vật quan trọng gì.
Sao có thể vì cô ta mà mạo hiểm được.
Chu Vân Tước uất ức lắm, nhưng cũng biết mình không được coi trọng bằng Chu Khả Nhi trong lòng Trương Dịch, cô đành nói:
"Vậy thì ngươi nhất định phải nhanh đi nhanh về, ta sẽ ở đây chờ ngươi quay trở lại."
Trương Dịch bảo Lão Điền thu hết các thiết bị liên lạc của mọi người, tránh cho họ vô tình làm lộ vị trí hiện tại.
Sau đó hắn để lại cho mọi người một lượng nước và thức ăn đủ để sống trong một thời gian, rồi cùng Chu Khả Nhi chuẩn bị rời khỏi hòn đảo này.
Hắn ôm Chu Khả Nhi bằng một tay, có lớp áo tác chiến hỗ trợ, thì trọng lượng hơn chín mươi cân đối với hắn cũng rất nhẹ, không tốn quá nhiều sức lực.
Trương Dịch mở hai cánh cổng không gian, một đường hướng về phía bắc, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lão Điền cầm vũ khí dẫn theo mọi người đi tuần tra cảnh giới ở cửa hang, rồi lặng lẽ chờ Trương Dịch quay lại đưa họ đi.....
Sự thật chứng minh rằng, nếu không có gánh nặng, khả năng thoát thân của Trương Dịch còn hạng nhất.
Khoảng cách Dịch Chuyển Không Gian xa nhất một lần vào khoảng 1000 mét, chỉ cân không gặp phải dị nhân có khả năng hạn chế di chuyển của hắn một cách cưỡng ép thì hắn có thể thoát khỏi bất kỳ cạm bẫy nào.
Cách di chuyển đôi người như thế này, thì ngay cả hải quân Columbia tự xưng là lực lượng hải quân mạnh nhất thế giới cũng không thể truy tìm được.
Sau hơn nửa tiếng, Trương Dịch và những người khác ròng rã đi một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến được đất liền.
Chỉ cần ước lượng qua một chút vị trí hiện tại, rồi điều chỉnh lại hướng đi, mười mấy phút sau, họ đã quay trở lại thành phố Thiên Hải đã xa cách từ rất lâu.
Nhìn thấy ngọn tháp truyền hình cao lớn như một địa danh ở thành phố Thiên Hải, Trương Dịch và Chu Khả Nhi đều không nhịn được mà thở dài. Một chuyến đi này, hóa ra đã bốn năm tháng trời!
Cuối cùng họ cũng đã trở về, cảm giác như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy.
Trương Dịch bật thiết bị liên lạc lên, liên lạc với gia đình.
"Ta đã trở về rồi!"
Rất nhanh, hắn đã trở lại nơi trú ẩn ấm áp và thoải mái.
Thấy họ trở về, cả gia đình đều mừng đến phát khóc.
Dương Tư Nhã, Dương Hân Hân, Lục Khả Nhiên bọn họ đều vô cùng mừng rỡ, chen chúc nhau chạy đến ôm Trương Dịch.
Hoa Hoa kêu meo meo, vội vàng nhảy lên đầu Trương Dịch, nằm trên đầu hẳn liếm tai và má hắn, khiến Trương Dịch ngứa phải cười khúc khích. Từ béo và Vưu Đại Thúc cũng rất phấn khích, chỉ là không có cơ hội chen chân, chỉ có thể đứng bên cạnh cười với Trương Dịch, miệng lẩm bẩm: "Thật tuyệt, cuối cùng các ngươi cũng đã trở về rồi!"
Đây có lẽ là cái gọi là sự ấm áp của gia đình.
Lúc đi xa bôn ba mệt mỏi, người ta luôn mong có thể tìm được một nơi nương tựa cho cả tinh thần lẫn thể xác.
Ban đầu, nhóm người này chỉ tụ họp lại với nhau vì mục đích sống còn, nhưng dân dân họ đã trở thành những người thân thiết như gia đình.
Còn về những gì đã xảy ra trên biển trong thời gian vừa qua, họ đều không hề biết.
Lúc Trương Dịch tắt mọi thiết bị liên lạc, hắn đã kể đơn giản cho Dương Hân Hân biết về tình hình vụ việc lúc đó.
Vì vậy, trong thời gian qua, họ luôn lo lắng Trương Dịch và Chu Khả Nhi sẽ gặp chuyện không may ngoài biển.
Giờ phút này nhìn thấy họ bình an trở về, sao có thể không xúc động.
Một đám người kéo Trương Dịch và Chu Khả Nhi, hỏi han vê những chuyện xảy ra ngoài biển.
Ban đầu Trương Dịch định quay về ngay, trước tiên đưa Chu Vân Tước trở về.
Những người khác ở ngoài biển cũng không sao cả.
Chỉ có điều Chu Vân Tước là cháu gái của Chu Chính, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, thì rất khó giải thích với Chu Chính.
Chỉ là, ngay khoảnh khắc Trương Dịch trở về nơi trú ẩn, suy nghĩ đó đã tạm thời bị hắn gạt sang một bên.
Hắn đã lênh đênh trên biển bốn tháng, quả thực quá giày vò.
Đặc biệt là khi đến khu vực biển có sương mù, bầu không khí ảm đạm, kỳ dị và ngột ngạt đó khiến hắn rất khó chịu.
Chỉ trong những lúc thế này, con người mới có thể cảm nhận được sự ấm áp và quý giá của gia đình.
Trương Dịch tắm nước nóng trước, thay một bộ quần áo ngủ mềm mại sạch sẽ, sau đó đi đến phòng khách.
Dương Tư Nhã và Chu Hải Mỹ ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn.
Dương Hân Hân, Lục Khả Nhiên và những người khác đều ngồi trên ghế sô pha, nhìn Trương Dịch đây sự mong đợi.
Trong đầu họ rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Trương Dịch, cũng muốn nghe Trương Dịch và Chu Khả Nhi kể về trải nghiệm ở biển.
Trương Dịch nhâm nhi tách capuchino nóng hổi, bắt đầu kể cho họ nghe câu chuyện về chuyến đi trên biển.