Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1472 - Chương 1463: Quay Về

Chương 1463: Quay về Chương 1463: Quay vềChương 1463: Quay về

Giọng nói của cô ta dần bị tiếng vỡ vụn nhấn chìm.

Tiếng hét chói tai và tiếng khóc chỉ vang lên trong chốc lát, rồi nhanh chóng bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Trương Dịch xem một lúc, cảm thấy không còn hứng thú, liền ngáp một cái rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

"Đợi cho bên đó xong xuôi chúng ta hãy lên đảo."

Lão Điền vội vàng gật đầu đồng ý.

Vì tàu cách bờ quá xa nên những hành khách không có công cụ không nhìn thấy điều gì xảy ra ở trên đó, họ chỉ có thể mơ hồ đoán được.

Tâm trạng của Chu Vân Tước có chút bất an. Cô ta đi ngang qua, nói với lão Điền: "Điền thuyền phó, cho ta mượn một chiếc ống nhòm”"

Lão Điền đang xem vô cùng thích thú, nghe vậy thì nhìn Chu Vân Tước đầy sâu xa.

"Chu tiểu thư, ta khuyên ngươi đừng xem thì hơn! Dù sao cô ta cũng là bạn thân của ngươi, ta sợ ngươi không chịu nổi đã kích đâu."

Hắn ta càng nói như vậy, trong lòng Chu Vân Tước càng tò mò.

"Không, ta phải xem thử!"

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói bằng giọng kiên định.

Lão Điền nhún vai, đưa chiếc ống nhòm độ phóng đại cao trong tay cho Chu Vân Tước.

Chu Vân Tước đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cầm ống nhòm nhìn về phía hòn đảo.

Đồng tử của cô ta dần mở to, toàn thân hơi run lên.

Cô ta nhìn như vậy cũng phải mất đến cả chục phút.

Nhưng đột nhiên cô ta hét lên một tiếng, lập tức ném chiếc ống nhòm trong †ay xuống đất.

Rồi ôm bụng nôn thốc nôn tháo trên sản tàu.

Thấy vậy, lão Điền nhếch mép: "Đối với ngươi thì mức độ này quả thực hơi quá, nhưng đối với ta thì nó vừa đủ đẹp."

Chu Vân Tước không nói gì, vì bây giờ cô ta đã nôn hết cả bữa trưa ra ngoài.

Vừa rồi cô ta nhìn thấy một cảnh tượng còn ghê tởm hơn tất cả những gì cô ta thấy kể từ khi ra khơi.

Kể từ khi Tô Noãn Hề yêu cầu lên đảo đến khi cô ta phải đón nhận kết cục cuối cùng, Chu Vân Tước không nói một câu nào.

Không biết từ lúc nào, trái tim cô cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng, hoặc nói đúng hơn là trở nên thực tế hơn bây giờ.

Cô không dám gây sự với Trương Dịch nữa, vì cô rất sợ chỉ trong giây lát, cô sẽ phải đối mặt với kết cục tương tự như Tô Noãn Hề.

Trương Dịch đã ngủ một giấc thật ngon trong phòng.

Sau một tiếng đồng hồ, hắn nghĩ rằng mọi chuyện ở phía bên kia đã xử lý xong phần lớn.

Hắn liền đứng dậy, bảo Lão Điền triệu tập tất cả mọi người trên tàu, chuẩn bị lên đảo. Lần này, hắn phát cho mỗi người một khẩu súng, bao gồm cả những đứa trẻ mười mấy tuổi.

Những khẩu súng trong tay những người này không gây ra mối đe dọa nào đối với Trương Dịch, Chu Khả Nhi và các thành viên thủy thủ đoàn, nhưng lại có sức sát thương đáng kể với những tên cướp biển không có lớp bảo vệ nào trên đảo.

"Từ giờ trở đi, hãy xóa sạch tất cả những tên cướp biển trên hòn đảo này cho tai"

Trương Dịch giơ một ngón tay lên và nhắc nhở họ: "Trong thời gian tới, các ngươi sẽ phải sống ở đây, nếu có bất kỳ ai sống sót và bọn chúng tiết lộ vị trí của các ngươi thì các ngươi sẽ có kết cục như thế nào, hãy nhìn đống xương trên bãi biển kia mà xem." Mọi người rùng mình, vội vàng gật đầu.

Sau đó, Lão Điền bắt đầu hạ thuyền, đưa từng người lên bờ.

Họ bắt đầu tiến hành cuộc thanh trừng hòn đảo này.

Đối mặt với ưu thế hỏa lực tuyệt đối của Trương Dịch và những người khác, lũ cướp biển trên đảo có trang bị thô sơ này không có cơ hội chống trả nào.

Trong số đám cướp biển cũng có dị nhân.

Chỉ là trước mặt Trương Dịch, hắn yếu như một đứa trẻ ba tuổi, Trương Dịch giơ súng ra một phát xuyên thủng đầu hắn.

Chỉ sau hai giờ, hòn đảo không lớn này đã bị Trương Dịch và những người khác tiêu diệt sạch sẽ. Trương Dịch đi đến hang ổ của bọn cướp biển, đó là một hang động sâu hun hút ấm áp, rất thích hợp để ẩn náu trong thời tiết giá lạnh khắc nghiệt của ngày tận thế.

Trong hang máu me vô cùng nồng nặc, xương cốt đầy đất, mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

Trương Dịch gọi mọi người đến đây và nói với họ:

"Từ giờ trở đi, các ngươi phải sống ở đây một thời gian."

"Ta sẽ vê Hoa Tư Quốc trước, sau đó đưa quân tiếp viện trở về đưa tất cả các ngươi trở về nhà."

Nghe nói Trương Dịch sắp đi, mọi người trong lòng vẫn có đôi chút bồn chồn, sợ Trương Dịch bỏ rơi họ mặc kệ.

Trương Dịch giải thích đi giải thích lại nhiều lần, các thành viên thủy thủ đoàn và Chu Vân Tước lúc này mới yên tâm.

Tuy nhiên, đến lượt Chu Vân Tước sợ hãi.

Cô hoảng hốt chạy đến bên cạnh Trương Dịch, cầu xin: "Trương Dịch, ngươi đừng bỏ ta lại đây! Ngươi có thể cho ta cùng được không?”

Trương Dịch nhìn cô nói: "Mỗi lần ta quay về chỉ có thể mang theo một người, ngươi đừng nóng vội, cứ ở đây đợi ta quay lại."

Thực ra muốn mang theo hai người cũng không phải là không được, gộp cả Chu Khả Nhi và Chu Vân Tước lại cũng chỉ khoảng hai trăm cân.

Nhưng Trương Dịch phải đề phòng việc gặp phải kẻ thù trong quá trình xuyên không gian, nên cần phải để trống một tay.
Bình Luận (0)
Comment