Chương 1462: Qua đàm phán
Chương 1462: Qua đàm phánChương 1462: Qua đàm phán
Những người trên tàu đã cảm nhận được có gì đó không ổn.
Nhưng tính ngu dốt của một số người thì khó mà thay đổi lại được.
Thí dụ như Tô Noãn Hề, cô ta vẫn luôn cho rằng mình và Trương Dịch bình đẳng.
Chu Vân Tước để cô ta lên boong tàu ở tầng trên là vì cô ta có thể giúp chăm sóc đứa trẻ.
Trương Dịch muốn xem trò vui, cho nên vẫn không chấp nhặt với cô ta.
Điều này khiến cô ta cảm thấy mình có tư cách và nghĩa vụ chỉ ra lỗi làm của Trương Dịch.
Tô Noãn Hề hoàn toàn không hiểu được thân phận của mình. Cô ta nhìn Trương Dịch, thao thao bất tuyệt nói: "Họ là cư dân bản địa, nếu không phải vì cuộc sống không trôi qua nổi, thì sao họ lại trở thành hải tặc chứ?"
"Bây giờ thời mạt thế đã đến, số lượng loài người cũng càng ngày càng ít đi, chúng ta không nên tàn sát lẫn nhau nữa, mà phải giữ lại mầm mống cho nền văn minh loài người."
Trương Dịch gật đầu, sau đó cười tươi nhìn Chu Vân Tước phía sau cô ta.
"Chu tiểu thư, ngươi nghĩ sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Vân Tước lập tức trắng bệch.
Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn khác so với khi vừa ra khơi.
Sau khi trải qua quá nhiều chuyện trên biển, giờ đây cô ấy mới thực sự cảm thấy sợ hãi Trương Dịch. "Chuyện đó liên quan gì đến ta, đừng hỏi ta."
Cô ấy liếc mắt sang một bên, rõ ràng là muốn đứng ngoài cuộc.
Tô Noãn Hề hơi hận sắt rèn không thành thép nhìn cô ấy.
Chu Vân Tước cũng không để ý đến Cô ta.
Bây giờ cô ấy không cần chăm sóc đứa trẻ nữa, Tô Noãn Hề không còn quá nhiều giá trị với cô ấy.
Trương Dịch gật đầu, sau đó nhìn Tô Noãn Hề mỉm cười nói:
"Ta thấy ngươi nói cũng có lý, nhưng †a không chắc những người kia có đối xử tử tế với chúng ta hay không."
"Thôi được rồi, Tô tiểu thư, ngươi có phiền nếu làm đại diện, đi giao thiệp với họ không, sau đó đảm bảo chúng ta có thể cập bến an toàn nhé."
Biểu cảm của Tô Noãn Hề có chút không thoải mái khi nghe vậy.
Cô ta khẽ hừ một tiếng, ngẩng cổ nói: "Ta không ngốc! Ngươi bảo ta đi qua như thế, người ta còn tưởng ta đi tuyên chiến cơ, nhỡ đâu ta bị đánh chết thì sao?"
Trương Dịch mỉm cười nói: "Ngươi có thể bày tỏ sự thành ý với họ, như thế này đi, ta cho ngươi một ít đồ ăn, sau đó sắp xếp người đưa ngươi qua đàm phán với họ, ngươi thấy như vậy có được hay không?"
Khuôn mặt của Tô Noãn Hề đầy vẻ do dự, cô ta không đủ can đảm tới như vậy.
Lúc này, Trương Dịch đột nhiên đổi giọng chế giễu: "Ha! Ta còn tưởng Tô tiểu thư nói vậy nghe thì nghiêm túc, chắc chắn là người dũng cảm và tốt bụng!"
"Kết quả là, hừ hừ, chỉ là nói suông thôi. Nói lời hoa mỹ ra thì cũng chỉ là kẻ cao lớn trên lời nói, thấp bé khi hành động mà thôi!"
Trương Dịch bật cười.
Lúc này, gân một trăm người trên tàu đều có mặt ở đây.
Sự chế giễu trắng trợn của Trương Dịch khiến Tô Noãn Hề mất hết mặt mũi.
"Ai bảo ta chỉ biết mở miệng ra là nói suông! Ta... ta đi thì đi!"
"Ta tin rằng chỉ cần dùng tình yêu đổi tình yêu, thì đôi bên sẽ không hiểu lâm nhau đâu, kể cả là hải tặc, họ cũng có nhân tính mài!"
Trương Dịch gật đầu: "Ồ đúng đúng đúng."
Hắn lập tức lấy cho Tô Noãn Hề vài gói đồ tiếp tế, sau đó sắp xếp thuỷ thủ đưa cô ta vào bờ.
Đến tận khi thấy Trương Dịch lấy thuyền nhỏ ra, Tô Noãn Hề mới biết Trương Dịch không có nói đùa.
Nhưng lúc này ai cũng đang nhìn chằm chằm cô ta, cô ta đã lỡ lên tàu thì không còn cách nào khác.
Trương Dịch bảo mọi người dừng tàu đánh cá cách hòn đảo một vài km.
Lúc này, sự xuất hiện của họ đã thu hút sự chú ý của bọn hải tặc trên đảo.
Thực ra họ vừa mới cho bọn hải tặc trên đảo một trận ra trò.
Những tên cướp biển này còn tưởng rằng Trương Dịch dẫn theo đồng bọn đến trả thù, cho nên cảnh giác vô cùng.
Trương Dịch nằm sấp trên lan can, bật chế độ tâm xa, nhìn Tô Noãn Hề đi tàu nhỏ đến gân hòn đảo.
Hắn nheo mắt lại, có vẻ như đang tận hưởng một vở kịch hấp dẫn.
Một lát sau, hai thuỷ thủ đưa Tô Noãn Hề lên bờ.
Họ ném hai gói đồ tiếp tế lên bờ biển.
Vừa mới đặt chân lên bờ, hai thuỷ thủ liền quay trở lại tàu.
Tô Noãn Hề ôm hai túi nhu yếu phẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến sắc.
"Đừng đi, đừng đi mà! Đừng bỏ lại †ah ở đây một mìn!"
Cô ta đã bắt đầu sợ hãi.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Sau khi các thuỷ thủ rời đi, đám cướp biển trên đảo phát hiện có một cô gái trên tàu lẻ loi một mình trên bãi biển, bên cạnh còn có một đống đồ tiếp tế, lập tức phát ra tiếng hú rồi lao tới.
Tô Noãn Hề quay đầu lại, thấy hàng trăm thổ dân mặc đồ bẩn thỉu đang giương mắt đỏ ngầu lao về phía mình, hai chân mềm nhữn ngã vật xuống đất.
"Ta... ta đến để thương lượng với các người! Các người xem, đây là đồ ăn †a mang đến, đừng hiểu lầm!"
€ô ta còn định giải thích gì đó.
Nhưng ở nơi này, không mấy ai hiểu cô ta nói gì.
Cô ta bị kéo lôi xuống đất.
Đồ tiếp tế đã bị xé mở trước, gây ra một cuộc cướp bóc.
Mà những tên không cướp được đồ tiếp tế thì lại hướng ánh mắt về phía cô †a.
Tô Noãn Hề không đẹp lắm, nhưng vì xuất thân danh giá nên cô ta luôn được chăm sóc tốt.
Làn da trắng mịn ấy là thứ mà những cô gái đánh cá thường xuyên phải hứng gió biển trên đảo không có.
Những tên cướp biển nhìn cô ta, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
Tô Noãn Hề nhận ra điều bất thường, tuyệt vọng hét lên.
"Các người làm gì vậy? Đừng có lại đây, đừng có lại đây!"
"Ta đến để thương lượng, ta đến để thương lượng mài!"
"Đi ra, đi ra ngay!"
"ÁIHIIH",..