Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1470 - Chương 1461: Sao Ngươi Có Thể Tàn Nhân Đến Như Vậy Được?

Chương 1461: Sao ngươi có thể tàn nhân đến như vậy được? Chương 1461: Sao ngươi có thể tàn nhân đến như vậy được?Chương 1461: Sao ngươi có thể tàn nhân đến như vậy được?

Đến lúc đó, hắn mới có thể phát huy tốt khả năng của dị nhân hệ không gian, rồi hãy đưa vài người quan trọng trở về.

Ví dụ như Chu Khả Nhi và cháu gái của Lão Chu là Chu Vân Tước, rồi còn mấy thuỷ thủ đắc lực dưới tay hắn.

Còn người khác thì hoàn toàn có thể ném lên một hòn đảo nào đó trước, để ít thức ăn cho bọn họ cầm cự đã.

Đợi đến khi Trương Dịch xác nhận đã trở về đại khu Giang Nam, phe Colombia đương nhiên sẽ không tiếp tục phong tỏa vùng biển nữa.

Lúc đó chỉ tiện tay phái một chiếc tàu đến đón người là được.

Trương Dịch đã sớm lập sẵn kế hoạch chỉ tiết trong lòng.

Trên chiếc tàu đánh cá cũ nát, các thủy thủ mặc quần áo giữ ấm ngụy trang bên ngoài áo chống đạn, thêm vào đó cố ý làm cho bẩn một chút, để phù hợp với đặc điểm của cướp biển.

Bọn họ lái tàu, chỉ cần tiếp tục hướng tới vùng biển phía bắc, chẳng mấy chốc là sẽ gặp được đất liền thôi.

Tàu đánh cá chạy hai ngày, lại một lần nữa gặp phải cướp biển trên biển.

Nhưng lần này Trương Dịch và các thủy thủ không những chẳng tức giận, ngược lại còn đều nở nụ cười vui vẻ.

Gặp phải cướp biển, có nghĩa là đã gần đất liền rồi.

Nhưng mà mấy hành khách bình thường trên tàu lại rất căng thẳng.

"Trương tiên sinh, xử lý bọn này như thế nào đây?"

Theo lẽ thường thì trước khi hành động, Lão Điền sẽ báo cáo với Trương Dịch trước.

Là một cấp dưới, hẳn ta rất biết điều.

Có lẽ năng lực của hắn ta không quá xuất chúng, nhưng một điểm tuân thủ nguyên tắc này rất dễ tạo được thiện cảm với cấp trên.

Bình thường thì cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được tự cho là đúng.

Trương Dịch suy nghĩ rồi nói: "Đừng dùng hỏa lực quá mạnh mẽ, chỉ cần dọa chúng chạy là được, cứ biểu hiện ra giống như là một đoàn cướp biển bình thường, nếu như chúng ta biểu hiện quá mạnh mẽ, rất dễ khiến cho người ta chú ý" Lão Điền được lệnh liền rời đi.

Các thủy thủ trên tàu cầm súng và súng phóng tên lửa, bắt đầu phản công đánh trả lại đoàn tàu cướp biển đang bao vây.

Nhưng mà điều đáng ngạc nhiên là sức mạnh của đám cướp biển này lại kém cỏi đến đáng thương, thậm chí một chiếc tàu chỉ có một hai khẩu súng trường cũ nát.

Ngay cả tàu cũng đều rách nát tả tơi.

Bị Lão Điền bọn họ phản công một lần, là đã đánh chìm mất năm sáu chiếc tàu nhỏ, những chiếc tàu khác hoảng sợ chạy vội mất dép.

Trương Dịch lập tức nói: "Theo sát bọn chúng!"

Đi theo chúng là có thể tìm được đất liền rồi. Tàu đánh cá bám sát theo sau những tên cướp biển kia, chẳng tới một tiếng đồng hồ, quả nhiên đã tìm thấy đất liền!

Đó là một hòn đảo có diện tích không nhỏ, bên ngoài vòng băng ở khu vực biển, thế mà lại đỗ mấy ngàn chiếc tàu!

Lớn nhỏ đủ cả, to thì dài cả trăm mét, nhỏ thì chỉ vỏn vẹn năm sáu mét.

Nhưng mà trong số đó, phần lớn tàu đều trong tình trạng hư hỏng.

Trong vùng đất cướp biển hoành hành này, mỗi ngày đều xảy ra giết chóc và chiến đấu, người chết và tàu đắm ở đây đều là chuyện thường ngày ở huyện.

Trương Dịch mở chế độ ống nhòm của bộ đồ tác chiến, quan sát tình hình của hòn đảo này một lượt.

Hắn phát hiện ra ven biển có rất nhiều nhà tạm, cũng nhìn thấy xương trắng xóa.

Ven bờ, xương người chất đống như núi nhỏ.

Vào thời điểm trời đông giá rét, đáng lẽ không nên có nhiều xương cốt như vậy, thế nhưng những bộ xương đó lại sạch sẽ chẳng khác gì những mẫu vật ngâm Formalin. (Nó có chức năng sát trùng, khử trùng và tẩy trắng, khác nhau... )

Trương Dịch nheo mắt, lạnh nhạt nói: "Vẫn giống như trước, thổ dân của hòn đảo này đều là cướp biển, đã trở thành sào huyệt cướp biển ăn thịt người rồi"

Trương Dịch lập tức tập hợp tất cả mọi người trên tàu lại.

Nói cho bọn họ biết, bây giờ sẽ đổ bộ lên hòn đảo này. "Hòn đảo này rất lớn, mỗi người đều phải cầm vũ khí chiến đấu, để đảm bảo an toàn của chúng ta, phải giết sạch mọi người trên đảo, cho nên khi ra tay thì đừng lưu tình, đã nghe rõ cả chưa?"

Khi nghe nói phải bắt bọn họ cầm súng giết người, có người thì vẻ mặt thản nhiên, có người thì không đành lòng, còn có người thì có chút sợ hãi.

Nhưng dù sao thì đi một đường đến đây, bọn họ cũng đã trải qua biết bao sinh tử, cũng chẳng đến nỗi mềm yếu như thế.

Trên đảo toàn là hải tặc giết người không ghê tay.

Mặc dù bọn họ không có tư cách phê phán hải tặc, nhưng mà mọi người đều là vì mục đích sống sót, giết những người đó rồi cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì. Nhưng mà đúng vào lúc này, Tô Noãn Hề lại đứng ra.

Cô ta đầy vẻ khó hiểu nhìn Trương Dịch: "Ngươi muốn chúng ta tàn sát người của cả một hòn đảo ư? Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi thật sự định làm chuyện tàn nhẫn như vậy sao?”

Trương Dịch lạnh lùng liếc cô ta một cái.

Hắn đã sớm không vừa mắt cô nàng thánh mẫu này từ lâu rồi.

"Ồ? Tàn nhẫn, ha ha. Thế thì ngươi nói cho ta biết, ta tàn nhãn ở chỗ nào?"

Trương Dịch khoanh tay trước ngực, cười hì hì nhìn cô ta, chỉ có điều trong ánh mắt đó ẩn giấu chút lạnh lẽo như lưỡi dao cạo.
Bình Luận (0)
Comment