Chương 1641: Cười điên cuồng
Chương 1641: Cười điên cuồngChương 1641: Cười điên cuồng
Cuộc tấn công vừa rồi khiến Lục Hoàng mất quá nhiều sức mạnh, hắn không đề phòng được nên bị đòn tấn công nặng, phun ra một ngụm máu tươi lớn.
"Đội trưởng!"
Lê Nguyệt lo lắng gọi Lục Hoàng, sau đó liều mạng truyền dị năng vào hắn, chữa lành vết thương.
Lục Hoàng máu me gắp người dùng Đại Ma Kiếm để đứng dậy.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Yamata no Orochi ở đằng xa chỉ còn bảy cái đầu.
Lúc này, Yamata no Orochi dường như chán ghét cái đầu vỡ nát kia nên các đầu người khác đã trực tiếp ăn thịt. "Quả thực là một đối thủ khó khó nhằn! Thú vị, thật quá thú vị!"
Yamata no Orochi nhìn về phía này, phát ra một tiếng gầm rú chói tai.
Tiếng gâm khủng bố cùng khí thế kinh người này khiến các ninja trong đội Bát Kỳ tổ đang chiến đấu gần đó vô cùng kinh hãi.
Nhưng ngược lại, các thành viên của đội Ác Ma lại không dễ dàng như vậy.
"Không biết đội trưởng đánh thế nào rồi. Đối thủ trông có vẻ rất mạnh, hắn có thể là đối thủ của đội trưởng được không?"
Lục Hoàng vẫn luôn là sự tồn tại mạnh mẽ trong lòng họ.
Tuy nhiên, trên đảo tinh linh, dị nhân nào không phải là một nhân tài? Người mạnh hơn còn có người mạnh hơn, nếu Lục Hoàng mà bị thiệt hại, thậm chí tử vong thì cũng không có 9ì lạ.
Trong lúc họ lo lắng cho Lục Hoàng thì trong hệ thống liên lạc có truyên đến giọng nói của Lục Hoàng.
"Tất cả mọi người, lập tức rút khỏi khu vực này! Rời đi ngay lập tức, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, tuyệt đối đừng quay đầu lại!"
Nghe thấy giọng nói của Lục Hoàng, tất cả các thành viên đội Ác Ma đều vô cùng kinh ngạc.
Lục Hoàng, vậy mà lại yêu câu họ rút lui?
Vậy còn bản thân hắn thì sao?
Hắn muốn tự mình một mình trong vòng vây của địch sao? Hay là ... hắn đã biết mình không thể thắng, nên định trao cơ hội sống cho người khác?
"Đây là mệnh lệnh."
Lục Hoàng lạnh lùng nói.
Các thành viên im lặng.
Đội điều tra đại khu Giang Nam là một đơn vị quân sự. Đối mặt với lệnh cấp trên, họ phải tuân theo vô điều kiện.
Khi Tanaka Ryusei nghe lời nói của Lục Hoàng, hắn không kiềm chế được cười lớn.
"Ngươi quả đúng là một đội trưởng có trách nhiệm! Ngay cả lúc sắp chết vẫn lo lắng cho sự sống của các đồng đội."
"Nhưng đáng tiếc! Làm thế chẳng có ý nghĩa gì đâu. Sau khi ta giết ngươi, †a sẽ truy đuổi từng đứa đồng đội đó và đưa tất cả bọn chúng về gặp !" Đối mặt với sự châm biếm của Tanaka Ryusei, đôi mắt Lục Hoàng trở nên lạnh lẽo, nhưng hắn không phản bác.
Hắn cầm thanh Đại Ma Kiếm chắn trước người Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt lo lắng nhìn hắn, nhưng vẫn dùng năng lực [ Ái Dữ Thành ] để bảo vệ hắn.
Yamata no Orochi gâm lên, sau đó cả bảy cái đầu còn lại lao vào tấn công như những cỗ máy đập cọc!
Mỗi một cú va chạm có thể dễ dàng phá hủy tòa nhà chọc trời.
Hai cánh đen khổng lồ sau lưng Lục Hoàng đập mạnh, nâng hắn bay lên trời, cố gắng chống đỡ từng đòn tấn công của 'Yamata no Orochil
Nhưng vết thương nặng mà hắn vừa mới phải chịu khiến hắn rõ ràng có phần không trụ vững. Mỗi một lần va chạm, hắn đều chống trả cật lực.
Nhìn vẻ mặt cầu sinh của hắn, Yamata no Orochi nảy sinh một loại thú tính man rợ.
Hắn muốn dày vò kẻ trước mặt mình này một cách đích đáng.
Ánh mắt của Yamata no Orochi lướt qua hắn, dừng lại trên người phó đội trưởng Lê Nguyệt.
"Một cô nàng cũng không tệ! Chắc hẳn thú vị lắm đây! Hắc hắc hắc!"
Trong ánh mắt Yamata no Orochi, không giấu nổi sự dâm ô.
Hắn đã định rằng, lát nữa sẽ không giết Lục Hoàng ngay mà sẽ bẻ gãy tứ chỉ của hắn để hắn sống dở chết dở.
Sau đó, ngay trước mặt Lục Hoàng, Yamata no Orochi sẽ tàn nhẫn nhục mạ Lê Nguyệt.
Cứ nghĩ đến cảnh Lục Hoàng quẳn quại trong đau đớn tuyệt vọng, Yamata no Orochi không kiềm được gầm rú sung sướng.
Ánh mắt như thế này đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Lục Hoàng.
Sự căm phẫn trong mắt hắn ngày càng dày đặc, ngay cả con ngươi kinh hoàng của hắn cũng nhuốm một vòng máu.
ẦM!
Lục Hoàng một lần nữa bị Yamata no Orochi hất bay đi, cả người rơi vào đống đổ nát như bao cát.
Hắn dựa vào một mảnh vỡ bê tông và kiểm tra vị trí của các đồng đội trên tân số vô tuyến. "Các ngươi đã đi xa chưa?"
Câu trả lời chắc chắn của các đồng đội lần lượt vang lên.
Họ đã sớm rời khỏi khu vực này và hiện đang bị các Ninja truy đuổi.
"Vậy thì tốt."
Lục Hoàng lạnh lùng nói.
ẦMI
Một đầu rắn khổng lồ cắm vào đống đổ nát, trực tiếp phá hủy vị trí của Lục Hoàng.
Yamata no Orochi nhe nanh nhìn Lục Hoàng, âm giọng hiểm độc: "Ngươi cũng nên từ bỏ đi rồi, đồ ngốc ạ!"
Nhưng ngay lúc này, khóe miệng Lục Hoàng lại nhếch lên nụ cười.
"Ha ha, ha ha ha!"
Hắn ngẩng đầu cười lớn một cách Vô tư.
Yamata no Orochi hơi nghi ngờ nhìn hắn/'Ngươi sắp chết rồi, còn có gì buồn cười?"
Lục Hoàng từ từ đứng dậy, một tay che vết thương trên bụng, lúc này cả người hắn đầy máu tươi, trông như đang cận kề cái chết.
Nhưng hắn vẫn cười điên cuồng.
Lê Nguyệt ở phía sau nhìn hắn, mắt tràn đầy lo lắng.
Lục Hoàng buông tay xuống.