Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 983 - Chương 974: Mất Hết Mặt Mũi

Chương 974: Mất hết mặt mũi Chương 974: Mất hết mặt mũiChương 974: Mất hết mặt mũi

Cho đến khi Tiêu Hồng Luyện không chịu được nữa, tiến đến, nói với Trương Dịch: "Trương Dịch, có thể để Chu bác sĩ khám cho Trần Tĩnh Quan được không? Hình như hắn ta đã bị thương ở lục phủ ngũ tạng."

Trương Dịch không quay đầu lại, nói hờ hững: "Hắn ta thích đánh nhau, thì chẳng lẽ không phải chịu hậu quả vì đã thua trận hay sao?"

Sắc mặt Tiêu Hồng Luyện có chút lúng túng.

Cô ấy cũng biết, Trương Dịch đang giận chuyện Trần Tĩnh Quan không nghe lời hắn, tự ý đi đấu với Tôn Kiến Minh.

Trần Tĩnh Quan cũng biết mình có lỗi, nhưng hắn ta vẫn giải thích với Trương Dịch:

"Không phải ta thích gây hấn đâu, mà là bọn họ quá đáng mà! Lúc nãy ta đang ở ngoài nói chuyện với bạn cũ, thì hắn ta chạy đến chế nhạo cấp trên cũ của ta là Ngụy Định Hải."

"Còn nói Thành phố Thiên Hải của chúng ta giờ đã chẳng còn ai rồi, không bằng quy phục hắn ta, để người của hắn ta đến quản lý Thành phố Thiên Hải."

"Trước mặt nhiều thế lực của nhiều thành phố như vậy, nếu ta cứ nhẫn nhịn, chẳng phải sẽ khiến mọi người coi thường thế lực của Thành phố Thiên Hải hay sao?"

Nghe đến đây, Trương Dịch mới nhìn hắn ta một cái, nhưng lại thản nhiên hỏi: "Vậy bây giờ ngươi lấy lại thể diện cho Thành phố Thiên Hải rồi chứ?"

Một câu nói khiến mặt Trần Tĩnh Quan nóng ran.

Bây giờ mọi người đều thấy rồi, thủ lĩnh của một thế lực ở Thành phố Thiên Hải, thế mà lại yếu đuối đến vậy, bị Tôn Kiến Minh đùa bỡn như một con sâu.

Gương mặt của các thế lực lớn ở Thành phố Thiên Hải đều bị Trần Tĩnh Quan làm mất hết!

Biểu cảm của Trần Tĩnh Quan trở nên méo mó,"Ta..."

Trương Dịch không để hắn ta tiếp tục giải thích, mà lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng nói nữa! Ngươi cũng không cần giải thích gì với ta đâu, dù sao chúng ta cũng không quen nhau."

Lưng Trần Tĩnh Quan lạnh toát, lời nói này của Trương Dịch đã thể hiện rõ thái độ của hắn. Vì hắn không nghe lời ta, thì sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, sống chết của căn cứ Triêu Vũ thì liên quan gì đến ta?

Càng không cần giải thích hành động của ngươi với ta.

Trần Tĩnh Quan vội vàng xin lỗi Trương Dịch:

"Trương Dịch, ta sai rồi! Lần này là lỗi của ta, ta bị đánh cũng là đáng đời. Sau này mọi chuyện ta điều sẽ nghe theo ngươi, ngươi đừng bỏ mặc chúng ta!"

Điểm dựa lớn nhất của căn cứ Triêu Vũ chính là vận tải đường biển.

Sau chuyện hôm nay, Tôn Kiến Minh đã biết được thực lực của hắn ta, sau này trên biển có lẽ sẽ ra tay với bọn họ không chút nương tình.

Thậm chí có khả năng sẽ vượt biển đi đến, diệt sạch bọn họ!

Đến lúc đó căn cứ Triêu Vũ sẽ xong đời!

Muốn tồn tại phải được sự che chở của Trương Dịch!

Trương Dịch cười lạnh.

"Sai sao? Ngươi sai ở đâu, ngươi giỏi thế mà! Một thủ lĩnh oai phong của căn cứ Triêu Vũ, ngươi đã làm gì nên chuyện gì mà cần phải xin lỗi ta?"

"Ngươi chỉ là để lộ thực lực của mình, rồi khiến cho mọi người đều cho rằng thế lực ở Thành phố Thiên Hải đều không có thực lực mạnh thôi mà."

"Cũng là gây thêm phiền toái cho các thế lực khác. Ngươi sai ở đâu?"

Tiêu Hồng Luyện và Hình Thiên mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng đối với hành vi của Trần Tĩnh Quan cũng có ý kiến, chỉ là Trương Dịch không ngại nói ra mà thôi.

Sắc mặt Trần Tĩnh Quan tái mét, lắp bắp không nói nên lời.

Hắn ta chỉ mới khoảng ba mươi tuổi.

Mặc dù tuổi tác còn lớn hơn Trương Dịch, nhưng xuất thân trong gia đình cán bộ cao cấp, vừa vào quân đội đã được mọi người chăm sóc từng ly từng tí, tâm tính so với Trương Dịch kém xa rồi.

Cũng chính vì thế mà sau khi bị Tôn Kiến Minh khiêu khích một chút, hắn ta đã không kiểm chế được bản thân mình, chạy đến đấu với người ta.

Thậm chí còn không hiểu rõ thực lực của mình, bị người ta đánh cho nhừ tử, gây thêm phiền toái cho các thế lực khác của Thành phố Thiên Hải, hắn ta không sai thì ai sai?

Với một kẻ như Trần Tĩnh Quan, giỏi gây rối ở bên dưới nhưng lên đài chỉ như một tên tôm tép, cần phải giáng cho hắn một đòn thật đau.

Nếtui tỉnh ngô thì tết thôi nếu không tỉnh nô Trương Dịch cũng sẽ không thèm quan tâm.

So với một kẻ mưu mô như Ngụy Định Hải, Trần Tĩnh Quan kém hơn hẳn.

Tiếp tục như thế này, cho dù Trương Dịch không cần quan tâm, căn cứ Triêu Vũ cũng sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt hoặc bị thuộc hạ chiếm mất.

Trần Tĩnh Quan thực sự sợ hãi, cúi đầu thật sâu.

"Trương Dịch, là lỗi của ta, ta đã sai rồi. Ta xin ngươi, vì chúng ta đều là những thế lực của Thành phố Thiên Hải, hãy cứu ta với!"

Trương Dịch khinh bỉ cười khẩy.

Từ bao giờ chỉ với lý do cùng là thế lực của Thành phố Thiên Hải lại có thể đem ra nói được chứ?

Có phải hắn đã quên rằng trước đây họ còn muốn giết lẫn nhau đến bán sống bán chết hay không?

"Suyt!"

Trương Dịch đưa một ngón tay lên trước môi, ra hiệu cho hắn ta không được nói nữa.

"Ngươi hãy đi nghỉ ngơi trước đi!"
Bình Luận (0)
Comment