Chương 973: Không để ý tới
Chương 973: Không để ý tớiChương 973: Không để ý tới
"Haha, đánh đẹp lắm!"
"Đây chính là dị năng giả của Thành phố Thiên Hải ư? Quá yếu rồi!"
"Nghe nói hắn ta còn là thủ lĩnh của một thế lực nữa đấy!"
"Không thể nào? Chỉ có vậy thôi á? Xem ra Thành phố Thiên Hải hiện giờ cũng chẳng còn cao thủ nào rồi."
"Chậc chậc chậc, trước đây chỉ nghe nói thôi, bây giờ tận mắt nhìn thấy, cũng không còn gì để nghỉ ngờ nữa."
"Kiểu người như vậy mà ở đâu cũng có thể xưng bá một phương, như thế đúng là lãng phí một nơi tốt!"
Ánh mắt của một số người đã bắt đầu trở nên kỳ lạ.
"Thành phố Thiên Hải là một nơi đôn đúc và vô cùng giàu có!"
Đây không phải một trận đấu, đây là một trận hành hạ đơn phương!
Thực lực của Trần Tĩnh Quan và Tôn Kiến Minh căn bản là không cùng một cấp bậc.
Theo phán đoán của Trương Dịch, năng lực dị năng của Trần Tĩnh Quan chỉ ở mức Gamma cấp LV3, vốn đã thua kém so với trình độ hàng đầu của Thiên Hải.
Nếu không phải Ngụy Định Hải tử vong, thì hắn ta căn bản không có cơ hội lên nắm quyền.
Năng lực mà hắn ta tự hào, bị đối phương tùy ý trêu chọc đùa bỡn, lúc này đã mất hết mặt mũi.
Xung quanh cũng có tay chân của căn cứ Triêu Vũ, nhưng bọn họ căn bản không dám tiến lên cứu Trần Tĩnh Quan.
Bởi vì đây là một trận đấu tay đôi được định trước, ngay cả Trần Tĩnh Quan cũng bị Tôn Kiến Minh đánh cho tơi tả, bọn họ có lên cũng chỉ phí công vô ích.
Dị nhân của Thành phố Đại Trạch kia không phải loại ăn chay.
Trong đám đông, Trương Dịch cũng nhìn thấy Tiêu Hồng Luyện và Hình Thiên.
Nhưng rõ ràng là họ cũng không có ý định ra tay.
Tiêu Hồng Luyện và Hình Thiên nhìn thấy Trương Dịch, trong mắt họ hiện lên sự mong mỏi, ánh mắt nhìn Trương Dịch rõ ràng đang hỏi ngươi có ra tay hay không? Trương Dịch cười lạnh nhạt, dời đi tầm mắt.
Bách Lý Trường Thanh liếc nhìn Trương Dịch, có chút lo lắng hắn sẽ bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, rồi giết chết tất cả mọi người ở đây.
Hắn ta đưa tay đặt lên vai Trương Dịch, an ủi: "Hay là để ta ngăn bọn họ lại? Ngươi ra tay cũng không tiện."
Trương Dịch nghe vậy nhìn về phía Bách Lý Trường Thanh, đột nhiên lại bật cười.
Từ trong nụ cười của hắn, không thể nhìn thấy lấy một chút bực dọc.
"Không cần đâu, chẳng phải cũng rất thú vị sao? Vừa hay giải khuây cho mọi người."
Quan hệ giữa hắn và ba thế lực lớn của thành phố Thiên Hải cũng không thân thiết gì.
Mặc dù ba căn cứ đó đều cố sức nịnh bợ hắn, hy vọng sẽ được hắn che chở.
Nhưng lần này, Trần Tĩnh Quan không nghe lời cảnh cáo của Trương Dịch, tự ý đi đấu với Tôn Kiến Minh, đã là trái lời nói của hắn.
Thì cứ để hắn ta tự nếm một chút đau khổ đi.
Còn nói chuyện này sẽ khiến cho thế lực của các thành phố khác cho rằng Thiên Hải rất yếu?
Thì cũng chẳng sao.
Ai có suy nghĩ đó thì cứ việc đến thử thì sẽ biết.
Nói xong Trương Dịch xoay người bỏ đi, trò hề đánh đập đơn phương này cũng chẳng có gì thú vị để xem.
Vẫn là Bách Lý Trường Thanh tự suy tính một phen, rồi bảo thủ vệ Yên Vân đến ngăn cản Tôn Kiến Minh với lý do không được gây chết người.
Nhưng lúc này, Trần Tĩnh Quan đã bị đánh cho nửa cái mạng cũng chẳng còn.
Cũng khiến cho tất cả dị nhân có mặt ở đây biết được, trình độ dị nhân của Thiên Hải đã giảm sút nghiêm trọng, ngay cả loại trình độ này cũng có thể làm thủ lĩnh thế lực.
Trương Dịch trở về sảnh hội trường, bước đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Những người khác cũng lần lượt quay về, mọi người nói cười bàn luận về trận chiến vừa rồi, trong lời nói không giấu được sự khinh thường đối với Thiên Hải. nói cũng đa phần là chế giễu và trêu chọc.
Lương Duyệt khẽ thở dài,"Lần này rắc rối lớn rồi! Trần Tĩnh Quan thất bại, càng khiến mọi người cảm thấy Thiên Hải đã không còn thế lực lớn nào, có thể tùy ý bắt nạt."
Ngay cả Lương Duyệt cũng có thể nhìn ra vấn đề, những người khác đương nhiên cũng có thể nhìn ra.
Trong mắt mọi người không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng Trương Dịch lại không nói một lời nào.
Bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, quan trọng là phải xem ngươi làm thế nào.
Sau khi xử lý xong công việc ở Bạo Tuyết Thành, hắn đương nhiên sẽ tìm một vật tế cờ để lập uy, cho mọi người biết rằng Thiên Hải vẫn còn người mạnh!
Tiêu Hồng Luyện và Hình Thiên cùng những người khác cũng đã trở về, phía sau bọn họ là Trần Tĩnh Quan đầy mình thương tích.
Mặc dù cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng dù sao bọn họ cũng là tổ chức của Thiên Hải, không thể bỏ mặc hắn ta được.
Mấy người đi đến trước mặt Trương Dịch, ngồi xuống.
Trần Tĩnh Quan trông mặt mũi thâm tím bầm đen, nhưng dù sao Tôn Kiến Minh cũng không dám ra tay giết người ở tại đây, nên về mặt hành động, hắn ta không gặp trở ngại gì lớn.
Sau khi mấy người ngồi xuống, trong tai nghe rất rõ những lời chế nhạo của mọi người xung quanh, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Nhưng Trương Dịch lại lười nhác nhìn Trần Tĩnh Quan một cái, ngồi ở đó nói cười vui vẻ với Chu Khả Nhi, Lục Khả Nhiên.