Tần Thiên nói xong lại là một đao xuống dưới, trong chớp mắt cắt xuống ngón áp út của hắn, trên mặt bàn đã đỏ tươi một mảnh, cực kỳ chướng mắt, Phạm Kiến nhìn cũng thành quen.
- Van cầu cậu thả tôi ra, tôi, cậu muốn tôi làm cái gì tôi đều làm, van cầu cậu, van cầu cậu đừng cắt ngón tay tôi!
- Lại nói sai!
Tần Thiên lại một lần nữa huy động dao găm, cắt xuống một ngón tay, sau đó đặt dao găm nhắm ngay ngón cái, con mắt nhìn Kim Hạc Minh, chờ hắn nói chuyện.
Giờ phút này sắc mặt Kim Hạc Minh trắng bệch, đau nhức đều nói không nên lời.
- Tôi... Tôi lập tức gọi hắn đến, van cầu cậu đừng cắt ngón tay của tôi!
Kim Hạc Minh đầy mặt hoảng sợ nói.
Tần Thiên múa dao găm một cái, cuối cùng không có cắt xuống:
- Rốt cục nói đúng, gọi điện thoại đi!
Tần Thiên nói xong trực tiếp chém đứt còng tay hắn, đưa điện thoại di động của mình ra... , để cho hắn gọi điện thoại.
Kim Hạc Minh nhìn Tần Thiên cuối cùng không có cắt ngón cuối cùng của hắn, tức khắc buông lỏng một hơi, vội vàng dùng tay không có bị thương gọi điện thoại...
Trong phòng thẩm vấn, Kim Hạc Minh nhịn đau ấn một dãy số, bàn tay kia còn đang không ngừng chảy máu, nhưng Kim Hạc Minh không dám yêu cầu cầm máu, chỉ hy vọng mau chóng nói chuyện điện thoại xong để Tần Thiên có thể cho hắn đi bệnh viện nối ngón tay.
- Alo! Hà lão đệ sao, tôi là Kim đại ca đây, cậu bây giờ có thể đi ra ngoài một chút không, tôi có chút việc gấp cần tìm cậu thương lượng!
Kim Hạc Minh cố nén đau nhức nói điện thoại, thanh âm y nguyên có chút phát run, cánh tay thì đau đến run rẩy.
- Ân... Lực mạnh chút!
Điện thoại bên kia, truyền đến tiếng rên rỉ của một cô gái, sau đó mới là thanh âm của Hà Dũng:
- Như thế nào, Kim đại ca, phát sinh chuyện gì, tôi hiện tại đang bề bộn lắm.
- Việc này, việc phát sinh buổi trưa hôm nay gặp chuyện không may, tên mập mạp chết bầm kia có chút bối cảnh, tôi nghe người ta nói bên trên có người muốn tóm tôi và cậu, cho nên tôi muốn hẹn cậu đi ra thương lượng một chút, nhìn xem làm sao bây giờ.
Kim Hạc Minh nói, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, hiển nhiên là dấu hiệu mất máu quá nhiều.
- Được rồi, nửa giờ nữa tại quán cà phê trung tâm Tây Sơn lộ gặp mặt!
Hà Dũng bên kia nói ngược lại, nói xong liền tắt máy, hiển nhiên lại bắt đầu vận động.
Kim Hạc Minh nghe Hà Dũng nói, tức khắc buông lỏng một hơi, lập tức thuật lại lời của Hà Dũng cho hai người Tần Thiên.
- Đi thôi!
Tần Thiên cũng không để ý tới Hà Dũng, trực tiếp dẫn Phạm Kiến đi ra bên ngoài, lên xe, trực tiếp đến Tây Sơn lộ bên kia, Kim Hạc Minh thì vội vàng gọi 120 kêu xe cứu thương tới cứu mình. ...
Tần Thiên bên này, hai người Phạm Kiến rất nhanh tới đến trung tâm Tây Sơn lộ chỉ có duy nhất một quán cà phê tên là Nhiệt Đảo, lúc đến hơn bốn giờ chiều, trong lúc này người cũng không phải rất nhiều, hai người Tần Thiên đi vào, tra nhìn một chút, Hà Dũng còn chưa tới, khoảng cách thời gian ước định còn có hơn mười phút đồng hồ, vì vậy hai người tìm vị trí ngồi xuống, thưởng thức một chén cà phê nóng.
Không lâu sau, Hà Dũng dẫn một cô gái trang điểm đậm đặc xuất hiện, xem xét bốn phía, không thấy được Kim Hạc Minh, liền ngồi xuống ở bên cạnh, sau đó lấy ra điện thoại gọi điện thoại cho Kim Hạc Minh.
- Không cần gọi, Kim Hạc Minh sẽ không trở lại!
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên bên cạnh, Hà Dũng tức khắc biến sắc, lập tức nhìn sang bên cạnh, chứng kiến Tần Thiên lạ lẫm cùng một người béo có chút quen mặt đứng ở trước mặt mình.
- Là mày!
Hà Dũng rất nhanh đã nhận ra Phạm Kiến, đồng thời cô gái bên người hắn cũng nhận ra Phạm Kiến.
- Thì ra là tên mập mạp chết bầm mày, như thế nào buổi trưa không có đánh đủ sao, còn muốn bị đâm thêm sao, cha của cậu không phải chết mất rồi chứ!
Cô gái nhìn Phạm Kiến ác độc nói.
- Chết cái mẹ cô!
- BA-!
- A!
Trong chớp mắt Phạm Kiến giận dữ, trực tiếp lướt qua Hà Dũng, một cái tát hung hăng đánh đi qua cô gái kia, Phạm Kiến có thể nói là dùng hết khí lực của mình, một cái tát đánh cô gái trực tiếp đầu đâm vào trên bàn cà phê, cả khuôn mặt nện ở trên mặt bàn cà phê, chỉ một thoáng liền phát ra tiếng kêu như giết heo.
- A... Mặt tôi, mặt tôi, mập mạp chết bầm, tao muốn bầm thây mày vạn đoạn, giết cả nhà mày!
Cô gái bụm lấy mặt bị đánh bắt đầu gào thét, cả khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
Hà Dũng nhìn thấy cô gái của mình bị Phạm Kiến đánh thành như vậy, trong chớp mắt nổi giận, mãnh liệt đứng lên, chỉ vào Phạm Kiến phẫn nộ quát:
- Mẹ bà, lão tử đánh chết...
- BA-!
- Bành!
- A!
- A... Mặt tao!
Hà Dũng một câu còn chưa nói hết, muốn thò tay đánh Phạm Kiến, kết quả trực tiếp bị Phạm Kiến nổi giận đánh một cái tát đâm vào trên mặt bàn, dẫm vào vết xe đổ của bạn gái hắn, mặt bị phỏng đỏ bừng, cô gái kia thì là bị đánh giống như đầu heo.