Càng làm cho Kim Hạc Minh phiền muộn là, rốt cuộc việc gì xảy ra vấn đề, hắn cũng không biết, hắn bị nhốt ở chỗ này cũng không có người đến thẩm vấn hắn, rất là kỳ quái.
- Tần tiên sinh, hắn là Kim Hạc Minh, ngài có cái gì muốn hỏi thì hỏi hắn, tôi đi ra ngoài trước.
Cảnh sát quèn rất tự giác đi ra ngoài, sau đó khóa cửa lại, hiển nhiên là biết rõ Tần Thiên muốn ở bên trong làm gì, cho Tần Thiên một không gian riêng, để cho Tần Thiên tự do phát huy.
- Là mày!
Kim Hạc Minh chứng kiến Phạm Kiến tức khắc sắc mặt đại biến, hiển nhiên là nhận ra, buổi trưa hôm nay hắn và Hà Dũng cấu kết, trực tiếp thả bọn họ, nhận không ít tiền, mà bản án của Phạm Kiến thì là bị kéo dài vô thời hạn, không để cho Phạm Kiến bắt người.
- Như thế nào, rất khẩn trương sao, làm việc trái với lương tâm hả!
Tần Thiên nhìn Kim Hạc Minh chậm rãi nói.
- Hừ! Thành thật khai báo, tìm ra tên hung thủ tổn thương cha tao, buổi trưa hôm nay tao đã chứng kiến bọn mày cấu kết cùng một chỗ, nói mau!
Phạm Kiến vô cùng phẫn nộ, trực tiếp bắt đầu hét lớn, thò tay nắm chặt cổ áo Kim Hạc Minh, muốn đánh Kim Hạc Minh.
Kim Hạc Minh hiện tại cuối cùng biết rõ, thì ra việc này liên quan đến Phạm Kiến, chỉ là hắn điều tra qua bối cảnh Phạm Kiến, Phạm Kiến một người nhà nghèo, không có hậu trường gì, như thế nào cục trưởng sẽ ra mặt.
- Tao không có, mày đừng ngậm máu phun người!
Kính Hạc Minh trực tiếp phủ nhận, tuy Phạm Kiến có chỗ dựa là cục trưởng, nhưng chỉ cần hắn chết không thừa nhận, ai cũng không làm gì được hắn, dù sao việc giữa hắn và Hà Dũng cũng không có ai biết, không có chứng cớ, ai cũng không thể bắt hắn chịu tội, hơn nữa Hà Dũng cũng có liên quan đến, một khi gặp chuyện không may, Hà Dũng nhất định sẽ giúp hắn, Hà Dũng có tiền tài, cứu hắn i ra không phải vấn đề gì, cho nên Kim Hạc Minh hiện tại có thể nói là có chỗ dựa chắc.
- Hừ! Tao ngậm máu phun người, buổi trưa hôm nay tao thấy bọn mày cười nói ở cổng khu cư xá, mày nói bắt không được người, lại đi cùng với bọn họ, không phải cấu kết là cái gì!
Phạm Kiến giận dữ hét, Kim Hạc Minh rõ ràng không thừa nhận, làm cho hắn càng thêm căm tức.
- Đó là mày hoa mắt, tao căn bản không biết người kia!
Kim Hạc Minh phủ nhận sạch, rất là bình tĩnh nhìn Phạm Kiến, Phạm Kiến tức khắc giận dữ, lập tức muốn thò tay đánh Kim Hạc Minh, nhưng lại bị Tần Thiên ngăn cản.
- Được rồi, Phạm Kiến cậu nghỉ ngơi một chút, đối phó loại người này mà cậu cùng hắn giảng đạo lý là vô dụng, tôi dạy cho cậu một loại phương pháp!
Tần Thiên nói xong liền kéo Phạm Kiến ra, đi đến trước mặt Kim Hạc Minh.
- Mày nói mày không biết Hà Dũng đúng không!
Tần Thiên nhìn Kim Hạc Minh chậm rãi hỏi.
- Tao không biết mày nói là người nào!
Kim Hạc Minh không phải người ngu, nghe xong thì biết rõ Tần Thiên cố tình lừa hắn, hắn làm cảnh sát hơn mười năm, là một tay lão luyện ở đồn công an, cũng không phải đơn giản có thể bị người bắt giữ.
- Đúng vậy, mày biểu hiện rất tốt, rất chuyên nghiệp, như vậy, hiện tại, tao cho mày một cơ hội cuối, nhớ kỹ, chỉ có một lần, mày lập tức gọi điện thoại kêu Hà Dũng đi ra, như vậy tao cho mày khỏi bị nỗi khổ da thịt, nếu không, kết cục mày sẽ tự gánh chịu!
Tần Thiên thản nhiên nói, một cây dao găm sắc bén xuất hiện trên tay, nhanh chóng chuyển động, phát ra hàn quang thấm người.
Kim Hạc Minh xem xét, tức khắc sắc mặt đại biến, nhưng rất nhanh lại trấn định lại:
- Mày muốn làm gì, nghiêm hình bức cung sao, nơi này chính là đồn công an, mày dám làm cái tao tức là cùng chính phủ đối nghịch, mày sẽ ngồi tù, đừng tưởng rằng cùng cục trưởng có quan hệ là có thể làm gì thì làm, thành phố Quang Châu cũng không phải thiên hạ của cục trưởng!
Tần Thiên nhìn Kim Hạc Minh lắc đầu, không nói lời nào, trực tiếp nắm hai tay Kim Hạc Minh đặt ở trên mặt bàn, một đao trực tiếp chém đi xuống.
- XÍU... UU!!
- Ah!
Kim Hạc Minh hoàn toàn không có kịp phản ứng, Tần Thiên trực tiếp chém ngón tay hắn, chém đứt ngón trỏ tay phải của hắn, máu tươi trong chớp mắt chảy đầy bàn, Phạm Kiến nhìn Tần Thiên tàn bạo như vậy, tức khắc tâm không khỏi níu chặt một cái.
- A... Mày rõ ràng dám chém ngón tay tao, mày sẽ phải ngồi tù!
Kim Hạc Minh nhìn Tần Thiên giận dữ hét, dốc sức liều mạng giãy giụa, muốn rút hai tay về, nhưng căn bản không được, khí lực Tần Thiên quá lớn, gắt gao đè nặng tay hắn.
- Yên tâm, tao sẽ không ngồi tù, mặc dù giết toàn bộ bọn mày, tao cũng không có việc gì!
Tần Thiên thản nhiên nói, tiếp tục huy động dao găm, trong chớp mắt cắt xuống ngón giữa của Kim Hạc Minh, Kim Hạc Minh lại đau nhức oa oa kêu to.
- Mày mau buông tao ra, thả tao ra, tao sẽ nói cho mày Hà Dũng ở nơi nào!
Kim Hạc Minh hoảng sợ hô lớn, lần đầu gặp được người như Tần Thiên, tại cục cảnh sát chặt đứt ngón tay cảnh sát, quả thực là tên điên.
- Lời của mày nói sai, lại đoạn một ngón tay!