- Tần Thiên, anh dẫn tôi trở về được không, giúp tôi báo thù, tôi biết rõ anh rất lợi hại, anh nhất định có thể, cầu van anh, Tần Thiên, chỉ cần anh giúp tôi, anh muốn thế nào cũng có thể!
Tống Thiến nhìn Tần Thiên, nước mắt rầm rầm rơi xuống, thần sắc cực kỳ thương tâm, suýt chút nữa đã quỳ trên mặt đất cầu Tần Thiên rồi.
Nghe được Tống Thiến nói... , Kiều Hi cũng nhìn về phía Tần Thiên, cô biết rõ Tần Thiên không giống người thường, xem qua Tần Thiên ra tay, biết rõ Tần Thiên lợi hại. Chỉ cần Tần Thiên ra tay, tất nhiên có thể giúp Tống Thiến báo thù, cô nàng cũng hy vọng Tần Thiên có thể giúp Tống Thiến, bởi vì cha của Tống Thiến cũng có ân đối với cô.
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cho cô, ai cũng không động được các cô, các cô thu thập một chút, lập tức cùng tôi trở về thành phố Thiên Nam, tôi đi mua vé máy bay!
Tần Thiên nhìn hai nữ rất nghiêm túc nói.
- Tần Thiên!
Tống Thiến nghe được Tần Thiên nói... , cảm động vô cùng, liền nhào vào trong ngực Tần Thiên ôm thật chặc Tần Thiên khóc rống lên.
- Tốt rồi, đừng khóc nữa, chúng ta về trước đi, nhìn xem tình huống bên kia như thế nào!
Tần Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Tống Thiến, an ủi cô ấy, lập tức buông Tống Thiến ra, giao cho Kiều Hi, mình thì lấy điện thoại ra gọi cho Phong Tử.
- Phong Tử, lập tức đặt ba vé máy bay đến thành phố Thiên Nam, tốc độ càng nhanh càng tốt.
Tần Thiên nói với Phong Tử.
- Tốt, em lập tức làm!
Phong Tử ở đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy.
Không lâu sau, Phong Tử gọi điện thoại trở về, đặt xong vé máy bay tám giờ, khoảng cách máy bay cất cánh không đến một giờ, Tần Thiên lập tức dẫn hai nữ đến sân bay bên kia, Triệu Chỉ Nhược lái xe cho ba người.
- Chỉ Nhược, em ở nhà trông chừng, đợi mọi người trở về em nói cho bọn họ biết anh đi thành phố Thiên Nam thì tốt rồi!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, nói xong đi vào đại sảnh sân bay, lấy giấy đăng ký, chuẩn bị đăng ký. ...
Thành phố Thiên Nam.
Chín giờ rưỡi sáng, máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế thành phố Thiên Nam.
Ba người Tần Thiên theo lối ra đi ra, rất nhanh đi tới một chiếc xe Lincoln đen, bên cạnh xe đã có hai vệ sĩ chờ ở nơi đó.
- Tiểu thư, Kiều quản gia!
Hai vệ sĩ thấy Tống Thiến cùng Kiều Hi, lập tức chào một tiếng, mở cửa xe, thỉnh hai người đi lên, còn như Tần Thiên, bọn hắn không biết, bởi vì nhóm vệ sĩ này mới vừa được đổi, trước khi Tống Thiến đến, Kiều Hi liền cùng bên này liên hệ một chút, để cho đội trưởng đội vệ sĩ phái người tới đón bọn họ, vì vậy mới có hai người tới đón.
Tống Thiến không để ý đến hai vệ sĩ này, trực tiếp ngồi xuống, Kiều Hi theo sát phía sau, Tần Thiên cũng đi lên, nhưng bị hai vệ sĩ ngăn cản.
- Không thể, tiên sinh, vì an toàn của tiểu thư, ngài không thể đi vào.
Vệ sĩ nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, trực tiếp đóng cửa xe lại.
Tần Thiên kinh ngạc một hồi, nhìn vệ sĩ kia nói:
- Tôi tới bảo hộ tiểu thư các người đấy, làm phiền mở cửa.
- Để cho anh ta đi vào, anh ta cùng chúng tôi đi chung!
Kiều Hi mở cửa xe, trực tiếp để cho Tần Thiên lên xe, nhưng tên vệ sĩ kia lại ngăn cản Tần Thiên lần nữa, không cho Tần Thiên đi vào, sau đó nhìn Kiều Hi nói:
- Thực xin lỗi, Kiều quản gia, Phát ca phân phó, hiện tại cô cùng tiểu thư cực kỳ nguy hiểm, vì an toàn của cô cùng tiểu thư, trừ hai người ra không cho phép bất luận kẻ nào cùng đi!
- Không có việc gì, anh ta không phải người ngoài, cậu cứ để cho anh ta đi lên thì tốt rồi!
Kiều Hi nhìn vệ sĩ nói.
- Thực xin lỗi, Kiều quản gia, tôi không thể làm như vậy, nếu không tôi sẽ phải chịu Phát ca xử phạt, hơn nữa, một khi xảy ra chuyện gì mà nói... , tôi không có cách nào thừa nhận trách nhiệm!
Vệ sĩ vẫn cự tuyệt Kiều Hi.
- Làm càn! Tôi là chủ hay Trương Đại Phát là chủ, tôi để cho anh ta đi vào thì đi vào, các người không muốn thì lập tức cút cho tôi!
Tống Thiến ngồi ở bên trong nổi giận mắng, cực kỳ phát hỏa, vốn rất thương tâm rồi, mấy tên vệ sĩ rõ ràng còn đối nghịch cùng mình, muốn chết sao.
Vệ sĩ kia nhìn Tống Thiến liếc mắt, lại nhìn một tên vệ sĩ đối diện khác, nhẹ gật đầu, lập tức để cho Tần Thiên đi vào.
Tần Thiên nhìn hai vệ sĩ này, không khỏi nhíu mày, lập tức ngồi xuống, hai vệ sĩ cũng lập tức lên xe, phát động xe đi khỏi sân bay.
- Nhanh lên, đi bệnh viện trước, nhìn cha của tôi!