Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1048 - Chương 1053: Ai Sai Sử

 Chương 1053: Ai Sai Sử Chương 1053: Ai Sai Sử Chương 1053: Ai Sai Sử

Tống Thiến phân phó cho vệ sĩ lái xe, thần sắc rất là sốt ruột, từ khi mẹ cô ấy mất, cha chính là thân nhân duy nhất của cô, không nghĩ tới mình mới đi không đến hai ngày, cha lại xảy ra chuyện, giờ phút này Tống Thiến cảm giác tim như bị đao cắt, vô cùng khó chịu, khóc ròng từ trong nhà Tần Thiên tới khi xuống phi cơ, khóc đến hết nước mắt, còn ngất đi một lần.

- Vâng, tiểu thư!

Vệ sĩ quay người trở lại nói, lập tức tăng tốc độ nhanh hơn.

Xe chạy đi hai mươi phút, còn không có đi đến bệnh viện, mà càng ngày càng vào khu vắng vẻ, trực tiếp ly khai phạm vi nội thành, chạy ở bên trên quốc lộ.

- Chuyện gì xảy ra, không phải cho các người đi bệnh viện sao, các người chạy đến vùng ngoại thành làm gì, nhanh quay đầu, đi nội thành!

Trong nội tâm Kiều Hi tức khắc cảnh giác lên, một loại dự cảm bất an xông lên trong lòng, lập tức thò tay, sờ hướng điện thoại di động.

Nhưng hai vệ sĩ phía trước lại mắt điếc tai ngơ, vẫn lái xe chạy tới xa xa, mà tốc độ còn nhanh hơn so với vừa rồi.

- Các người điếc sao, không nghe tôi nói gì à, lập tức quay đầu trở về nội thành cho tôi, nếu không cho các người cút khỏi Tống gia!

Tống Thiến giận dữ quát, nhưng trả lời cô ấy lại là một họng súng tối om, vệ sĩ ngồi ở tay lái phụ xoay người, trực tiếp móc ra một khẩu súng nhắm ngay Tống Thiến, trong chớp mắt sắc mặt Kiều Hi đại biến.

- Các người muốn làm gì!

Kiều Hi quát, lấy điện thoại ra rất nhanh, chuẩn bị báo động.

- Kiều quản gia, khuyên cô lập tức tắt máy di động, đưa nó cho tôi, còn có Tống tiểu thư cùng tên nam xấu số này, ngoan ngoãn đưa di động ra đây, nếu không tôi không ngại đào một cái hố trên trên đầu các người đâu!

Vệ sĩ nhìn ba người lạnh lùng quát, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hung tàn.

- Các người dám!

Kiều Hi giận dữ.

- Cô thử báo động xem, xem tôi có dám hay không!

Vệ sĩ mãnh liệt dùng nòng súng lạnh như băng chỉa vào trán Tống Thiến, mở khóa an toàn, chuẩn bị nổ súng bắn chết Tống Thiến.

- Dừng tay, chúng tôi cho cậu!

Kiều Hi vội vàng nói, lập tức tắt máy điện thoại di động của mình, giao cho vệ sĩ, đồng thời cũng giao điện thoại của Tống Thiến cùng Tần Thiên ra, vệ sĩ trực tiếp cầm lên, thu vào trong túi áo của mình.

- Ai sai sử các người làm vậy!

Kiều Hi nhìn vệ sĩ hỏi.

- Thực xin lỗi, tuy các người sắp chết rồi, nhưng tôi sẽ không nói cho các người biết, vốn các người trốn ở thành phố Quang Châu không tới đây vậy thì không có vấn đề gì, nhưng các người lại muốn trở về chịu chết, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi rồi, rơi xuống địa ngục cũng đừng hận tôi, tôi cũng là bị buộc làm vậy!

Vệ sĩ nhìn hai người lạnh lùng nói, lập tức nhìn về phía Tần Thiên.

- Vốn cậu không nằm trong kế hoạch, nhưng cậu cứng rắn muốn tìm chết, vậy thì cùng đi chết đi!

Tần Thiên nhìn vệ sĩ kia, không nói gì, duỗi tay nắm chặt tay Kiều Hi, từ từ nói:

- Không có chuyện gì nữa, các cô sẽ không xảy ra chuyện đâu.

- Hừ!

Bảo tiêu hừ lạnh một tiếng, nhìn Tần Thiên, vẻ mặt đầy khinh thường, hiển nhiên cho rằng Tần Thiên đang nói dối, nhưng hai nữ nghe được Tần Thiên nói thì cực kỳ an tâm, bởi vì họ biết rõ Tần Thiên nói không có việc gì vậy bọn họ tuyệt đối không có việc gì.

Xe rất nhanh chạy đến một sườn núi thấp hoang tàn vắng vẻ mới ngừng lại, hai tên vệ sĩ cầm súng uy hiếp ba người xuống xe, chỉ vào bãi đất hoang cách đó không xa muốn ba người đi vào bên trong.

Tần Thiên nhìn thoáng qua chỗ kia, thuộc về một lò gạch cũ bị bỏ hoang, khắp nơi bị đào rất nhiều hố to, sâu đạt hơn mười 20m, bên trong đầy nước, chung quanh là cỏ dại um tùm, cao hơn đầu người, mùa đông nên bên trong đều bị sương phủ trắng bệch, Phương Viên mấy km đều là như thế, một người khi tiến vào bên trong, ngươi tìm ra vậy thì giống như mò kim đáy biển.

Cái chỗ này hiển nhiên là nơi tốt để giết người cướp của, người chết trong này đều không có người phát hiện.

- Đi nhanh chút!

Vệ sĩ thúc giục ba người, để cho ba người đi nhanh lên, Tần Thiên dùng ánh mắt ra hiệu hai nữ đi nhanh, vì hắn muốn sớm chút tiến vào bên trong giáo huấn hai tên vệ sĩ kia.

Hai nữ nhận được Tần Thiên ra hiệu, lập tức nhanh chóng đi tới phía trước, không lâu sau, đã xâm nhập trong chỗ sâu của bãi đất hoang, lúc này, Tần Thiên nhìn thấy thời cơ, liền thò tay giữ chặt hai nữ, để cho các nàng ngừng lại.

- Làm gì, đi mau, đến bên hồ đi!

Vệ sĩ nhìn ba người ngừng lại, tức khắc khó chịu bắt đầu hét lớn.

- XÍU... UU!!

- A!

Tên vệ sĩ vừa mới hô xong, trong chớp mắt một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, trực tiếp đoạn đi cánh tay cầm súng của hắn, là Tần Thiên dùng chiến kiếm cắt xuống dưới, máu tươi phun bốn phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một tên vệ sĩ khác xem xét, sắc mặt tức khắc đại biến, lập tức không nói hai lời, liền nhắm Tần Thiên bóp cò súng.

- XÍU... UU!!

- A!

Bình Luận (0)
Comment