Tần Thiên lập tức ngẩng đầu nhìn sang, một người đàn ông trung niên cường tráng mang theo một người phụ nữ thùy mị mười phần thành thục. Từ trong lối thoát đi ra, chứng kiến hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, vội vàng đi tới bên này, trên mặt mang theo dáng tươi cười.
Hai khuôn mặt một mực khắc sâu vào trong đầu của hắn, đã từng vô số lần thấy ở trong mộng cùng bọn họ gặp nhau.
Giờ phút này nhìn thấy, tâm tình Tần Thiên lại không kích động, chỉ là trong nội tâm ấm áp, lập tức đi từ từ tới.
- Cha, mẹ!
Trong miệng Tần Thiên phát ra hai chữ có chút lạ lẫm, nhìn cha mẹ trước mắt, không biết nói cái gì cho phải.
- Con trai!
Mẹ của Tần Thiên trực tiếp ôm lấy Tần Thiên, nước mắt đã rơi xuống, đã nhiều năm như vậy, Tần Thiên nhớ bọn họ, bọn họ cũng nhớ Tần Thiên.
- Đến, để cho mẹ nhìn xem!
Mẹ của Tần Thiên gọi Tống Mỹ Liên, kích động đến tay đều bắt đầu phát run, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, hai tay không ngừng vuốt ve đôi má Tần Thiên.
- Tốt rồi, đừng khóc rồi, nhìn thấy con trai là việc đáng vui mừng, khóc cái gì, đi thôi, chúng ta trở về đi, trở về rồi hãy nói!
Cha của Tần Thiên thì tỏ ra tương đối lạnh nhạt, tuy nhìn thấy con trai trong nội tâm rất kích động, nhưng là một người đàn ông, không thể như phụ nữ không kiêng nể gì cả biểu đạt tình cảm của mình, đàn ông nên có bộ dạng của đàn ông.
- Mắc mớ gì tới ông, ông câm miệng cho tôi, tôi thấy con của tôi nên cao hứng, tôi thích khóc đó, ông đi qua một bên cho tôi, nếu không phải tại ông, tôi có thể cùng con ly biệt lâu như vậy sao!
Tống Mỹ Liên nhìn Tần Chấn Long tức giận mà nói.
- Hừ!
Tần Chấn Long chỉ hừ một tiếng, cũng không nói gì.
Tần Thiên nghe mà mồ hôi lạnh ứa ra, nhiều năm như vậy, tính tình của mẹ mình vẫn nóng nảy như xưa.
- Đi, con trai, dẫn mẹ đi về nhà, mẹ nghe Du nhi nói con tìm cho mẹ thiệt nhiều con dâu, mẹ cho con biết, bất luận là tìm bao nhiêu nữ nhân, Du nhi nhất định phải làm vợ lớn, con hiểu không!
Tống Mỹ Liên nhìn Tần Thiên nghiêm túc nói, một tay kéo Tiêu Du đi qua.
- Vâng, mẹ, con biết!
Tần Thiên nhìn Tống Mỹ Liên có chút im lặng.
- Ừ, cái này là được rồi, đi, các con dẫn mẹ trở về, nhìn xem chút ít con dâu, thế nào, sinh cháu trai chưa, mau dẫn mẹ trở về nhìn xem!
Tống Mỹ Liên nói xong lôi kéo Tần Thiên cùng Tiêu Du đến bên ngoài, mới vừa rồi còn rơi lệ đầy mặt giờ phút này lại là vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn không giống người đã khóc.
Tần Chấn Long bị ba người ném ở phía sau, im lặng một hồi, vội vàng đi theo.
Người một nhà lên xe, hướng đến trong thành phố mà đi, Tống Mỹ Liên mười phần cao hứng, trên đường đi kích động yêu cầu Tần Thiên phải sinh cho bà bao nhiêu cháu gái cháu trai, Tần Thiên nghe rất im lặng.
- Hình như có người đi theo chúng ta!
Tiêu Du lái xe quay đầu lại nhìn ba người đằng sau nói.
- Có người đi theo chúng ta! Không tốt, nhất định là những kẻ thù kia biết chúng ta tới thành phố Quang Châu. Đã đuổi giết tới, nhanh lái xe!
Sắc mặt Tần Chấn Long tức khắc đại biến, một bên quay đầu nhìn lại đằng sau, một bên thúc giục Tiêu Du lái xe nhanh chút.
Giờ phút này, đằng sau xe bốn người, một người đàn ông tóc dài tục tằng đang nhanh chóng lao đến, hoàn toàn là dựa vào tốc độ đuổi theo xe, cực kỳ cường hãn.
- Là Lưu Lãng Quân Nhân kia!
Tống Mỹ Liên nhìn người đuổi theo đằng sau sắc mặt cực kỳ khó coi, Lưu Lãng Quân Nhân là một trong những kẻ thù của bọn họ, thực lực cực kỳ cao cường, đã đạt tới cảnh giới sáu sao.
- Không có việc gì, con đi giết chết hắn!
Tần Thiên nhìn thoáng qua Lưu Lãng Quân Nhân đuổi giết đằng sau, không có chút nào để vào trong mắt.
- Không được! Con không phải đối thủ của hắn, hắn đã là cao thủ cảnh giới sáu sao, cha cùng mẹ của con một người năm sao cấp chín đỉnh phong, một người năm sao cấp tám đỉnh phong liên thủ đều không phải đối thủ của hắn, con mới tu luyện mấy tháng lại càng không là đối thủ rồi!
Tần Chấn Long nhìn Tần Thiên, một phát bắt được tay Tần Thiên, không cho Tần Thiên xuống dưới, hắn biết rõ Tần Thiên lợi hại, nhưng Tần Thiên cũng là cảnh giới năm sao mà thôi, còn không có đạt tới cấp độ cảnh giới sáu sao, quả quyết không phải đối thủ của Lưu Lãng Quân Nhân.
- Yên tâm, cha, con không sao đâu!
Tần Thiên nhìn Tần Chấn Long cười nói, một bộ dạng tự tin.
- Chú cứ để cho Tần Thiên đi, không có chuyện gì đâu!
Tiêu Du cũng nói.
- Tần Chấn Long, đi ra nhận lấy cái chết!
Lúc này Lưu Lãng Quân Nhân đằng sau gầm lên giận dữ, trực tiếp ngự không phi hành, hướng đến bốn người Tần Thiên bên này, cầm trong tay một thanh dao bầu khổng lồ, dài trọn vẹn một thước rưỡi, trực tiếp chém xuống dưới xe.
Trong nháy mắt, hào quang vô cùng chướng mắt màu vàng đất từ trên dao bầu bạo phát đi ra, trong chớp mắt không gian đều là một mảnh vặn vẹo.
- Con đi tiếp hắn!
XÍU... UU!!
Trong chớp mắt, Tần Thiên liền mở cửa xe xông ra ngoài, cả người té trên mặt đất, trở mình lăn mấy cái, thuận thế đứng lên, hoàng thiên chiến kỳ xuất hiện trong tay.
- Đi chết!
Tần Thiên vung mạnh chiến kỳ trong tay lên.
Trong nháy mắt, năng lượng phong bạo khủng bố tuyệt luân theo chiến kỳ bạo phát đi ra, sau một khắc, một cái vòi rồng cao tới hai mươi mấy mét màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện, oanh giết đi qua Lưu Lãng Quân Nhân.