- Bắn đi, Ít nói nhảm, ồn ào cái rắm, muốn nổ súng thì tranh thủ thời gian nổ súng, nhưng tôi cảnh cáo ông, một khi nổ súng, đầu của ông sẽ có khả năng dọn nhà!
Tần Thiên không kiên nhẫn nói, trong giọng nói mang theo ý uy hiếp, đám cảnh sát tức khắc sắc mặt càng thêm khó coi, đây là trần trụi khiêu khích, Tần Thiên căn bản không để bọn hắn vào mắt, cảnh sát mặt tròn lớn lại không dám nổ súng thật sự, đành phải nhìn về phía Vương Bình. .
- Mịa bà nó, rõ ràng kiêu ngạo như vậy, Vương đội trưởng, nổ súng cho tôi, bắn chết hắn, tôi chịu trách nhiệm!
Vương Bình chỉ vào Tần Thiên phẫn nộ nói.
- Cái này... Thật muốn nổ súng sao!
Cảnh sát mặt tròn lớn tức khắc có chút do dự, tuy rằng trong nội tâm khó chịu, nhưng cũng không dám nổ súng, miệng Vương Bình nói hắn chịu trách nhiệm, nhưng một khi gặp chuyện không may, trách nhiệm lại đổ trên người hắn, hắn cũng không dám nổ súng đơn giản.
- Mịa bà, ông không muốn làm sao, không muốn lăn lộn ở Đế Đô nữa sao, lập tức nổ súng cho tôi, nếu không thì đợi ngồi tù đi, những việc ông làm trước kia tôi đều biết hết!
Vương Bình trực tiếp uy hiếp cảnh sát mặt tròn lớn.
Cảnh sát mặt tròn lớn nghe xong, tâm tức khắc đều nguội lạnh, mồ hôi lạnh ứa ra, chút ít hoạt động hắn làm kia nếu công bố ra ngoài, vậy hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Mịa bà, mặc kệ, đi chết đi, tên quê mùa kia!
Trong nội tâm cảnh sát mặt tròn lớn thầm nghĩ, trực tiếp bóp cò.
- Bành!
- A... !
Một tiếng súng vang cùng tiếng thét của một cô gái vang lên, tiếng thét kia đến từ Đồng Văn Văn.
Súng vang lên về sau, cảnh sát mặt tròn lớn nhìn tình cảnh trước mắt, cả người trong chớp mắt đều choáng váng, súng ngắn bá một tiếng liền rơi trên mặt đất, những cảnh sát sau lưng cũng choáng váng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được.
Giờ phút này, trên tay Tần Thiên, Vương Bình bị hắn chộp vào trong tay, mà trên đầu Vương Bình, một cái lỗ máu xuất hiện tại đó, trong lúc cảnh sát nổ súng, Tần Thiên đã dùng thuấn di túm Vương Bình tới, chắn trước mặt của mình.
Ai cũng không có kịp phản ứng, Vương Bình đã chết rồi.
- Tần... Thiên... Hắn... Hắn đã chết!
Đồng Văn Văn nhìn Vương Bình không còn sinh khí, mặt mũi tràn đầy máu tươi nên bị hù đứng không yên, sắc mặt trắng bệch vô cùng, gần như hôn mê.
Tiêu Du vội vàng đỡ cô, đưa một cỗ năng lượng vào trong cơ thể cô nàng, ổn định lại tâm tình của cô.
Tiêu Du liếc mắt nhìn Tần Thiên, âm thầm thở dài một hơi, vốn Tiêu Dao muốn ít gây chuyện, nhưng lại chọc ra chuyện lớn như vậy rồi, xem ra mấy ngày nay không thể bình tĩnh.
- Chết đáng đời, chính mình tự tìm cái chết!
Tần Thiên đầy mặt lãnh ý, không có bất luận cảm xúc biến hóa nào, trực tiếp ném Vương Bình về phía cảnh sát mặt tròn lớn, vốn không muốn quan tâm Vương Bình, không nghĩ tới Vương Bình tự tới tìm chết, vậy thì trách không được hắn rồi, vừa vặn cầm Vương Bình khai đao, tuyên cáo mình đã đến, nói cho tất cả mọi người mình cũng không phải kẻ có thể khiêu khích.
Cảnh sát mặt tròn lớn vô ý thức tiếp được Vương Bình, rất nhanh lại quát to một tiếng ném xuống, cả cái đầu đều trống rỗng.
Con trai thị trưởng chết rồi, con trai thị trưởng Đế Đô chết rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hắn chết chắc rồi, hắn chết chắc rồi.
- Hừ! ông giết con trai thị trưởng Đế Đô, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, ông nhất định phải chết!
Tần Thiên nhìn cảnh sát mặt tròn lớn từ từ nói, một câu hù mặt tròn lớn đều tè ra quần rồi, trong chớp mắt ngã ngồi dưới đất, ngốc tại đó, không biết như thế nào cho phải.
- Chúng ta đi thôi!
Tần Thiên nhìn hai người Tiêu Du nói, trực tiếp giữ chặt tay Tiêu Du quay người rời đi.
- Không cho phép đi, không cho phép đi, dừng lại!
Cảnh sát mặt tròn lớn vội vàng hô lớn, tuyệt đối không thể để cho Tần Thiên đi, một khi Tần Thiên chạy thoát, hắn liền xong đời, mình chết chắc rồi.
Nhất định phải hộp Tần Thiên trở về, hắn dùng thân thể Vương Bình đến đỡ đạn, mình vốn không giết chết Vương Bình, đều là Tần Thiên, đều là Tần Thiên, nếu không phải Tần Thiên thì Vương Bình làm sao có khả năng chết.
- Nhanh, bắt lấy hắn, mang về, nhanh!
Cảnh sát mặt tròn lớn bối rối nhặt súng lên, mấy cảnh sát rất nhanh bao vây Tần Thiên mà đi.
Tần Thiên giờ phút này lại rất bình tĩnh vươn ngón tay của mình, nhìn cảnh sát mặt tròn lớn ung dung nói:
- Biết đây là cái gì không, nhận ra dấu hiệu này không, biết phần giấy này là giấy chứng nhận gì sao!
Tần Thiên vừa nói vừa mang giấy chứng nhận Long Tổ ra, mở ra đưa tới trước mặt cảnh sát mặt tròn lớn.
- Nhìn rõ ràng rồi thì đừng phạm sai lầm!
Tần Thiên nói lần nữa.
Cảnh sát mặt tròn lớn xem xét giấy chứng nhận kia, thiếu chút nữa hôn mê, rõ ràng là giấy chứng nhận Long Tổ, Long Tổ, Tần Thiên lại là dị năng giả của quốc gia Long Tổ.
Lần này mình thật sự đụng vào tổ ong rồi, rõ ràng đụng đến thành viên Long Tổ, cái này hoàn toàn không phải người hắn có thể chọc được.