- Long... Tổ!
Cảnh sát mặt tròn lớn gian nan nói ra hai chữ.
- Biết rõ là tốt rồi!
Tần Thiên nói xong liền thu giấy chứng nhận vào.
- Tại sao cậu không lấy ra sớm!
Cảnh sát mặt tròn lớn nhìn Tần Thiên biệt khuất nói, ngươi sớm chút lộ ra, còn sẽ xuất hiện chuyện như vậy sao.
Tần Thiên nhìn xem cảnh sát mặt tròn lớn, từ từ mở miệng nói:
- Tôi nói rồi, nếu ông dám nổ súng sẽ phải hối hận, chính ông không lấy đầu óc ngẫm lại, người bình thường đối mặt chuyện này sẽ bình tĩnh như tôi sao, không có điều tra rõ ràng liền dám làm xằng bậy, đáng đời ông muốn chết, nhớ kỹ giáo huấn này!
Tần Thiên nói xong trực tiếp mang theo hai người Tiêu Du lên xe, kéo tài xế xe taxi đang ngây người đi lên, để cho hắn tiếp tục lái xe.
Cảnh sát mặt tròn lớn ở phía sau nhìn xem, khóc không ra nước mắt, giáo huấn này cũng quá lớn, trực tiếp lấy cái mạng già của hắn.
- Đội trưởng, làm sao bây giờ!
Một đội viên đi tới nhìn cảnh sát mặt tròn lớn hỏi, đầy mặt lo lắng, Vương Bình vừa chết, bọn hắn ở chỗ này nhất định sẽ bị liên lụy.
- Đội trưởng, nếu không chúng ta chạy đi, thừa dịp Vương thị trưởng hiện tại còn không biết, nếu chậm thì chạy không được rồi, chúng ta trực tiếp đi Hồng Kông, sau đó xuất ngoại, bằng không tất nhiên sẽ chết!
Một đội viên khác cũng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chạy!
Vài người khác cũng nói.
Cảnh sát mặt tròn lớn nhìn bọn hắn cười khổ một tiếng:
- Chạy, các cậu chạy làm sao, các cậu chạy rồi, người nhà của các cậu làm sao bây giờ, hòa thượng chạy miếu không thể chạy!
- Vậy làm sao bây giờ, tôi cũng không muốn chết!
Một đội viên nói.
- Làm sao bây giờ, hiện tại chỉ có một biện pháp, chúng ta mang chuyện này giá họa cho tiểu tử kia, nói chúng ta đuổi tới thì Vương Bình đã bị giết chết, đợi chút nữa tôi lấy viên đạn ra, mọi người dù có đánh chết đều chớ nói ra ngoài là chúng ta giết chết, một mực chắc chắn là gia hỏa kia, để cho Vương thị trưởng đi tìm hắn gây phiền phức, để cho hai người bọn họ đấu, hiểu rõ chưa!
Cảnh sát mặt tròn lớn nhìn mọi người nói.
- Vâng!
Nguyên một đám cùng kêu lên nói.
- Vậy thì tốt, tôi hiện tại gọi điện thoại báo cáo chuyện này cho cục trưởng, cậu đi lấy viên đạn ra!
Cảnh sát mặt tròn lớn nói xong liền gọi điện thoại cho cục trưởng cục cảnh sát Đế Đô, rất nhanh máy đã kết nối rồi.
Cảnh sát mặt tròn lớn hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, sau đó nói:
- Cục trưởng, xảy ra chuyện lớn, con trai Vương thị trưởng bị người giết chết.
- Cái gì, cậu có lầm lẫn không!
Điện thoại bên kia truyền đến một hồi thanh âm kinh hô.
- Không có, tôi tận mắt nhìn thấy, một thiếu niên giết hắn đi, chúng tôi đuổi tới con trai của Vương thị trưởng đã bị một phát súng giết chết!
Cảnh sát mặt tròn lớn nói.
- Là ai làm đấy! Bắt được người nọ không!
Điện thoại bên kia, cục trưởng cục cảnh sát trực tiếp gào lên, có thể thấy được rất tức giận.
- Không có, chúng tôi không cách nào bắt hắn, hắn là thành viên của Long Tổ, gọi là Tần Thiên, chúng tôi không có có quyền lợi bắt hắn, cũng bắt không được hắn! Cảnh sát mặt tròn lớn nói.
- Móa nó, các cậu lập tức trở về, cùng tôi nói kỹ càng chuyện gì đã xảy ra!
Điện thoại bên kia tức giận nói một hồi, trực tiếp cúp điện thoại.
Cảnh sát mặt tròn lớn thở dài một hơi, lập tức dặn dò mọi người ngàn vạn không nên lộ ra, lập tức dẫn thi thể Vương Bình đến cục cảnh sát thành phố. ...
- Bao nhiêu tiền thế, bác tài!
Tần Thiên nhìn tài xế xe taxi hỏi.
- A... Không... Không cần tiền, các người đi thôi, đi nhanh đi!
Tài xế xe taxi giờ phút này làm sao còn dám lấy tiền Tần Thiên, Tần Thiên là tội phạm giết người, liền cảnh sát đều không thể làm gì Tần Thiên, tài xế xe taxi sợ mình muốn tiền sẽ bị giết.
- Sao có thể không cần tiền, cho ông!
Tần Thiên trực tiếp vung ra 200 tệ, lập tức mở cửa xe đi xuống, Tiêu Du vịn Đồng Văn Văn đi ra, Đồng Văn Văn vẫn không có khôi phục lại, bị dọa không nhẹ.
- Tần... Tần Thiên, mọi người chạy mau, nếu không chạy mà nói, thì không còn kịp rồi!
Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên nói.
- Ha ha, cô không cần lo lắng, tôi không sao đâu, không cần chạy, đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn cười nói, lập tức lôi kéo tay Đồng Văn Văn đến trước mặt một cái quảng trường.
- Thật sự sao!
Đồng Văn Văn thấy không tin.
- Yên tâm, Tần Thiên sẽ không xảy ra chuyện, vừa rồi cô không thấy được sao, những cảnh sát kia cũng không dám bắt Tần Thiên, yên tâm đi!
Tiêu Du nhìn Đồng Văn Văn cười nói, lại đưa vào một đạo năng lượng cho Đồng Văn Văn, hòa hoãn tâm tình khẩn trương của cô.
- Có thể do tôi lo lắng!
Đồng Văn Văn mở miệng nói.
- Chúng ta nghỉ ngơi một chút, cô không cần lo lắng, đi thôi!
Tần Thiên nói xong lôi kéo cô đến bên trong quảng trường.