Đế Đô.
- Vương thị trưởng, Ngô cục trưởng điện thoại tới cho ngài, nói có chuyện gấp! nam thư ký nhìn một người đàn ông trung niên khoảng 40-50 tuổi trước mặt nói.
Người này chính là thị trưởng thành phố Đế Đô Vương Chí Ngạn, cha của Vương Bình, năm nay 52 tuổi, tướng mạo to lớn, bụng phệ, thân cao cũng chỉ có hơn một mét sáu, thoạt nhìn giống hệt một con lật đật, con của lão anh tuấn như vậy, cũng không biết di truyền gien của ai.
- Chuyện gì, hắn chưa nói sao!
Vương Chí Ngạn hỏi, lập tức đi tới bàn công tác, cầm điện thoại lên.
- Này, lão Ngô, vội vả như vậy tìm tôi có chuyện gì!
Vương Chí Ngạn chậm rãi hỏi.
- Vương thị trưởng, công tử đã xảy ra chuyện!
Điện thoại bên kia, ngữ khí của Ngô cục trưởng lộ ra vẻ bất an.
- A, ranh con kia lại trêu chọc ra chuyện gì, cả ngày không lo học hành, cậu bắt hắn giam lại cho tôi, cứ nhốt hắn vài ngày, cho hắn biết giáo huấn, bớt cả ngày ở bên ngoài gây phiền toái cho tôi!
Vương Chí Ngạn không vui nói, y nguyên rất bình tĩnh, hiển nhiên là không ngờ rằng con của mình đã bị giết chết, còn tưởng rằng là việc nhỏ bình thường.
Ngô cục trưởng ở bên kia dừng một chút, sau đó nói:
- Chỉ sợ không được.
- Thì sao, xảy ra chuyện gì!
Vương Chí Ngạn nghe Ngô cục trưởng nói, tức khắc nhíu mày, chẳng lẽ con trai mình chọc đại nhân vật nào của Đế Đô sao, không thể nào, tuy rằng con của mình ỷ vào thân phận ngang ngược càn rỡ, nhưng người nào có thể trêu chọc, người nào không thể trêu vào hắn cũng biết đến, sẽ không phạm loại sai lầm thấp này.
- Vương thị trưởng, lệnh công tử bị bắn chết!
Ngô cục trưởng ở bên kia nói ngược lại.
Trong chớp mắt, sắc mặt Vương Chí Ngạn đại biến:
- Cái gì! Chuyện gì xảy ra, cậu chờ, tôi lập tức đi qua!
Vương Chí Ngạn nói xong lập tức cúp điện thoại, vô cùng lo lắng hướng về phía thư ký hô:
- Nhanh, đi cục thành phố cảnh sát.
Vương Chí Ngạn biết loại chuyện này Ngô cục trưởng tuyệt đối sẽ không nói giỡn, cho nên Ngô cục trưởng vừa nói hắn đã tin tưởng.
- Xảy ra chuyện gì, thị trưởng!
Thư ký nhìn Vương Chí Ngạn sắc mặt cực kỳ khó coi, lập tức liền hỏi.
- Con của tôi bị người ta giết!
Vương Chí Ngạn không áp chế nổi kích động. Mặt ngoài nhìn như rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại lật lên sóng to gió lớn, con của mình rõ ràng bị người giết, ai to gan như vậy, rõ ràng dám giết con của mình, quả thực là không biết sống chết, mình chỉ có một đứa con trai như vậy, rõ ràng bị giết, nhất định phải bầm thây tên sát thủ kia vạn đoạn. ...
Cục cảnh sát thành phố.
Trong văn phòng, cục trưởng Ngô Lương đứng trước bàn làm việc sắc mặt âm trầm nhìn một loạt cảnh sát trước mặt, mấy cảnh sát này chính là những người vừa rồi đi bắt Tần Thiên.
- Mấy người các người đều nhớ kỹ cho tôi, đợi chút nữa Vương thị trưởng đến, cứ dựa theo lời tôi nói vừa rồi cho ngươi mà đi làm, là các người nhận được quần chúng báo động đuổi tới hiện trường phát hiện Vương Bình bị giết chết đấy, thành viên Long Tổ đứng ở bên cạnh, ngàn vạn không được nói Vương Bình gọi các người đi qua đấy, hiểu rõ chưa!
Ngô Lương chỉ vào nguyên một đám cảnh sát lạnh lùng dặn dò, tuy rằng Vương Bình chết cùng hắn không quan hệ nhiều lắm, nhưng loại chuyện này tốt nhất là ném sạch toàn bộ quan hệ, Vương Chí Ngạn bởi vì con trai chết nên quá phần bi thương cùng nổi giận, mang lửa giận đốt trên người mình.
- Đã rõ!
Nguyên một đám lập tức cùng kêu lên nói.
- Nhớ kỹ, ngàn vạn không nên nói lỡ miệng, nếu không tôi không tha cho các người!
Ngô Lương lo lắng dặn dò một câu, nguyên một đám dốc sức liều mạng gật đầu đáp ứng.
- Tốt, hai người các cậu lưu lại, những người khác trở về!\
Ngô Lương chỉ vào cảnh sát mặt tròn lớn cùng một cảnh sát khác nói, những người khác lập tức nhao nhao rời đi.
Những cảnh sát kia vừa ra ngoài không đến một phút đồng hồ, cửa ban công lập tức liền bị người thô bạo đẩy ra.
- Lão Ngô, chuyện gì xảy ra, con của tôi đâu, tại sao bị người giết chết!
Vương Chí Ngạn mang theo thư ký hấp tấp xông vào, trên mặt mang theo lo lắng và phẫn nộ.
- Vương thị trưởng, ngài trước đừng có gấp, tôi chậm rãi nói cho ngài, đến bên này đi, thi thể lệnh công tử ở bên cạnh!
Ngô Lương cẩn thận từng li từng tí nhìn Vương Chí Ngạn, dẫn Vương Chí Ngạn đến phòng chứa thi thể bên kia.
Đến phòng chứa thi thể, Ngô Lương mang theo Vương Chí Ngạn đi đến một thi thể bị vải trắng phủ ở trên mặt, một tay xốc lên vải trắng, thi thể Vương Bình tức khắc lộ ra, trên trán có một cái lỗ máu thật to, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ kinh khủng, đây là thần sắc trước khi hắn chết lưu lại.
Vương Chí Ngạn nhìn thi thể con mình, cả người đều lảo đảo một cái, gần như đứng không vững, ngón tay đều bắt đầu phát run, trên mặt lộ ra vô cùng thần sắc thống khổ.
Hắn chỉ có một đứa con trai duy nhất, là bảo bối của hắn, không nghĩ tới rõ ràng chết như vậy.