Hà Quýnh Binh nói xong ngay lập tức chạy đi ra ngoài kêu người.
- Quýnh Binh, tất cả mọi người là bạn học, có việc gì thì thương lượng!
Trương Thải Hà vội vàng ngăn cản Hà Quýnh Binh, dù sao chuyện này là do mình mà ra, nếu không phải mình nói cái gì tình nhân cũ gặp nhau, đoán chừng cũng không ra chuyện như vậy, Trương Thải Hà rất áy náy.
- Buông ra, nếu không cả cô cùng sẽ đi theo bọn họ!
Hà Quýnh Binh hất tay Trương Thải Hà ra, tiếp tục đi ra bên ngoài.
- Đợi một chút!
Lúc này, Tần Thiên lại mở miệng gọi Hà Quýnh Binh lại.
Hà Quýnh Binh nghe xong, tức thì ngừng lại, quay đầu nhìn Tần Thiên cười lạnh:
- Như thế nào, hối hận rồi sao, muộn rồi, tao đã cho mày cơ hội, hiện tại coi như mày quỳ xuống đến cầu tao, tao cũng sẽ không thay đổi chủ ý, mày chờ chết đi!
- Tao không hối hận, tạo gọi lại là vì tao cảm thấy khó chịu, muốn đánh người!
Tần Thiên nói xong trực tiếp giương một tay lên, tát tới Hà Quýnh Binh.
- Mày dám...
BA-... Ah... !
Trong chớp mắt, Hà Quýnh Binh bị Tần Thiên đánh một cái tát ngã trên mặt đất, đánh cho hàm răng đều bay ra vài cái, đầy miệng đều là máu, người trong phòng đều sợ hãi, Tần Thiên thật không sợ chết, biết rõ thân phận Hà Quýnh Binh còn dám động thủ, đây quả thật là muốn tìm cái chết, chẳng lẽ hắn không biết thất đại gia tộc của Đế Đô sao.
- Mày... mày nhất định phải chết!
Hà Quýnh Binh che miệng đứng lên, rất nhanh chạy ra bên ngoài.
- Đi thôi, Tần Thiên, nơi này không có gì thú vị, chúng ta trở về đi, Thải Hà, xin lỗi rồi!
Đồng Văn Văn nói xong kéo tay Tần Thiên đi ra ngoài.
- Đứng đấy, thằng nghèo hèn, con tiện nhân. Không cho phép chúng mày rời đi!
Lúc này, Phương Khả đứng lên, rất nhanh chắn trước mặt hai người Tần Thiên, không cho hai người rời đi.
Hà Quýnh Binh đi gọi người trở về báo thù, như thế nào có thể cho hai người này rời đi, mình và Hà Quýnh Binh không phải bị đánh không, cho nên dù như thế nào cũng không thể cho hai người rời đi.
- Như thế nào, cô còn ngại mặt không đủ sưng!
Tần Thiên giơ tay lên, nhìn Phương Khả cười lạnh.
- Mày dám đánh tao, mày sắp phải chết rồi!
Phương Khả nhìn Tần Thiên, giông điệu vẫn hung hăng càn quấy.
- BA-!
Vừa nói xong, Phương Khả bị một cái tát đánh ngã xuống đất, đây là Đồng Văn Văn động thủ.
- Hay cho Đồng Văn Văn mày, tiện nhân mày, mày đánh tao hai lần, tao nhớ kỹ, đợi chút nữa phải trả thù mày trăm ngàn lần!
Phương Khả cả giận nói.
Đang nói cửa bị người đẩy ra, Hà Quýnh Binh che miệng đi vào, sau lưng có một người đàn ông miệng đầy râu ria cùng hình xăm, đằng sau có thêm bảy tám thanh niên cường tráng to lớn, trong tay đều cầm gậy bóng chày.
- Thất gia, chính là hắn, giết chết hắn!
Hà Quýnh Binh chỉ vào Tần Thiên nói với người đàn ông miệng đầy râu ria.
Người đàn ông ngay lập tức nhìn về phía Tần Thiên, trên mặt lộ ra một nụ cười âm tàn.
- Tiểu tử, mày chán sống, dám ở trên địa bàn của Thất gia tao gây sự, còn dám khi dễ huynh đệ tao, không muốn sống nữa, nói cho mày biết, hiện tại cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, quỳ trên mặt đất xin lỗi huynh đệ của tao, lại ngoan ngoãn xuất ra một trăm vạn xem như bồi thường; Thứ hai, để cho tao cắt đứt tứ chi của mày, sau đó để cho bạn gái của mày cùng huynh đệ chúng tao đi chơi vài ngày, hai chọn một, nếu không, buổi tối nay, mày phải viết di chúc ở đây đi!
Thất gia nhìn Tần Thiên hung hăng uy hiếp, trong tay không biết lúc nào móc ra một cây dao găm, vung qua vung lại, rất thành thạo.
Tần Thiên nhìn Thất gia, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
- Tao cũng cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, cắt đứt tứ chi tên ngu ngốc này cho tao, sau đó bồi thường tao 200 vạn, thứ hai, tự cắt hai chân của mình, sau đó lại bồi thường tao 200 vạn, bằng không, tao tự mình động thủ, hành hạ chết mày!
Tần Thiên cười lạnh, khẽ đảo tay, trong tay cũng xuất hiện một thanh dao găm sắc bén mà chơi đùa, thành thạo hơn Thất gia không biết bao nhiêu lần.
Thất gia xem xét, vẻ mặt xiết chặt.
- Huynh đệ, người cùng đường? Cùng ai lăn lộn đấy.
Thất gia nhìn Tần Thiên hỏi, xem Tần Thiên chơi dao găm lợi hại như vậy, Thất gia ngay lập tức phán định Tần Thiên cũng người lăn lộn kiếm ăn, vội vàng hỏi, đỡ phải chọc người không đắc tội nổi thì phiền toái.
- Không có phe phái, tự mình kiếm ăn thôi!
Tần Thiên, chậm rãi mà nói.
Thất gia nghe xong, tức thì thở dài một hơi, sau đó tiếp tục hung hăng:
- Mịa bà nó, không có phe phái còn dám kiêu ngạo, muốn chết, các huynh đệ, động thủ, phế hắn đi, đoạt bạn gái của hắn!
Thất gia vung tay lên, đám thanh niên đằng sau đánh tới Tần Thiên.
Trương Thải Hà nhìn thấy hết thảy, biết rõ khuyên bảo vô dụng, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.