Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1117 - Chương 1122: Đồ Không Có Mắt

 Chương 1122: Đồ Không Có Mắt Chương 1122: Đồ Không Có Mắt Chương 1122: Đồ Không Có Mắt

- Giết chết hắn, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm!

Hà Quýnh Binh chỉ vào Tần Thiên la to.

- Rác rưởi!

Tần Thiên nhìn một đám người xông tới, đưa tay kéo Đồng Văn Văn đến phía sau, nhìn một tên cầm gậy bóng chày nện tới, tránh cũng không tránh, mặc kệ.

- Bành!

Cái trán Tần Thiên trúng một gậy khá mạnh, trong lòng Đồng Văn Văn kinh hãi, bọn người Trương Thải Hà cũng thế.

Nhưng Tần Thiên lại không hề có việc gì, khẽ vươn tay, bắt được gậy bóng chày nện trên đầu mình, kéo một cái, bắt vào trong tay, thanh niên ngốc, mình vừa rồi dùng toàn bộ khí lực một gậy nện ở trên trán Tần Thiên, Tần Thiên một chút việc đều không có, nói đùa sao.

- Mày nện tao một gậy, tao cũng nện mày một gậy, lúc này mới công bằng!

Tần Thiên nói xong huy động gậy bóng chày quét ngang qua trước mặt thanh niên.

Thanh niên biến sắc, vội vàng tránh né, nhưng tránh không kịp.

- Bành!

- Cờ-rắc!

- A!

Tần Thiên quét ngang một gậy lên má thanh niên, trong chớp mắt đánh cho xương cốt hắn nát bấy, cả khuôn mặt trực tiếp lõm vào, trong chớp mắt té trên mặt đất, trong miệng không ngừng chảy máu, toàn thân co giật, cách cái chết không xa.

Người bên cạnh nhìn Tần Thiên ra tay ác độc đều ngây ngẩn cả người, quá tàn nhẫn, một nện giết chết người sao, Trương Thải Hà cùng mấy cô gái khác bị dọa sắc mặt trắng bệch.

Những thanh niên còn lại phục hồi tinh thần, càng thêm nổi giận, Tần Thiên rõ ràng xuống tay tàn nhẫn với huynh đệ mình, không thể tha thứ, cần phải giết chết.

Những người này đồng thời nện tới Tần Thiên.

- Một đám phế vật!

Tần Thiên nhìn cũng không nhìn, huy động gậy trong tay đánh tới đám thanh niên đang vọt tới tới.

- Bành!

- A!

- A... Chân của tôi!

- A!

Trong nháy mắt, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả những người xông đến trong khoảng khắc ngã trên mặt đất, không phải đứt tay đứt chân thì đầu rơi máu chảy, bộ dáng cực kỳ thảm thiết, trên mặt đất đều là máu.

Tất cả mọi người nhìn Tần Thiên đều ngốc, quá lợi hại đi, võ lâm cao thủ à, không đến một phút đồng đánh bảy tám thanh niên ngã trên mặt đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, đây là người sao.

- Tiểu... Tiểu tử, mày đến cùng là ai, thành thật khai báo!

Thất gia nhìn Tần Thiên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, biết rõ gặp người luyện võ, thân thủ Tần Thiên tốt như thế, tất nhiên không phải người bình thường, rất có khả năng có bối cảnh, cố ý không nói, hiện tại rất nhiều người có bối cảnh ưa thích giả heo ăn thịt hổ, Thất gia tại Đế Đô lăn lộn nhiều năm, ở trong mắt hắn Tần Thiên rất có khả năng chính là loại nhân vật giả heo ăn thịt hổ, sau lưng nhất định có bối cảnh.

- Tao là ai, tao chính là một người bình thường, tao gọi Tần Thiên, nhớ kỹ!

Tần Thiên nhìn Thất gia gằn từng chữ một, xách gậy bóng chày dính máu từ từ đi tới chỗ Thất gia.

Thất gia nhìn bộ dạng Tần Thiên, không khỏi lui về phía sau hai bước, kết quả đâm vào trên người Hà Quýnh Binh đằng sau.

- Thất gia, anh sợ cái gì, mau gọi thêm người đến đây!

Hà Quýnh Binh tức giận nhìn Thất gia, đường đường Thất gia thế mà sợ một tên Tần Thiên.

- Tốt, mày ở chỗ này chờ, tao ngay lập tức kêu thêm huynh đệ!

Thất gia nói xong quay người muốn chạy.

- Dừng lại! Tao cho mày đi sao, mày dám đi ra một bước thử xem, tao cam đoan hai chân mày sẽ tàn phế!

Tần Thiên lạnh lùng nói, Thất gia lập tức dừng bước, không dám giẫm xuống, quay đầu lại nhìn Tần Thiên.

- Tiểu tử, mày muốn thế nào, nơi này chính là địa bàn của tao, đắc tội tao, mày không có chỗ tốt gì, dám động tao, cam đoan mày đi không ra cửa chính quán bar.

Thất gia nhìn Tần Thiên ác độc nói, tuy rằng trong nội tâm có chút sợ hãi, nhưng vẫn sĩ diện, ngoài miệng không nguyện ý nhận thua, nếu không Hà Quýnh Binh tất xem thường hắn, những huynh đệ trên mặt đất kia cũng xem thường hắn, về sau hắn làm sao tiếp tục lăn lộn.

- Thật sao, vừa rồi mày cũng rất hung hăng càn quấy, nhưng cũng không thể làm gì tao, hiện tại dám uy hiếp tao, không biết sống chết, tao nhìn xem, mày làm thế nào để cho tao đi không ra cửa chính!

Tần Thiên nói xong gậy bóng chày trong tay đánh tới đùi Thất gia.

- Bành!

- Cờ-rắc!

Đầu gối Thất gia bị Tần Thiên nện đứt, cả người ngã trên mặt đất, oa oa kêu thảm, Hà Quýnh Binh bên cạnh nhìn cũng không khỏi co rút, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

- Ah... , tiểu tử, mày nhất định phải chết... A... !

Thất gia nằm trên mặt đất chỉ vào Tần Thiên quát.

Tần Thiên cười lạnh, nhặt lên gậy bóng chày trên mặt đất đi tới Thất gia, giơ cây gậy trong tay lên, hung hăng nện xuống một cái chân khác của hắn.

Bình Luận (0)
Comment