- Cờ-rắc!
- A.
Trong chớp mắt, một cái chân khác của Thất gia cũng bị cắt đứt, đau đến nước mắt hắn cũng chảy, hai mắt tóe lửa nhìn Tần Thiên, dường như muốn dựa vào con mắt giết chết Tần Thiên.
- Mày mới vừa rồi còn dám nói năng lỗ mãng với bạn gái của tao, tao nói rồi, phế đi tứ chi của mày!
Tần Thiên nhìn Thất gia, trong chớp mắt lần nữa xuất thủ, nện xuống hai tay của hắn, làm hai tay của hắn đứt lìa.
Cái này còn chưa xong, Tần Thiên thêm một chiêu ác hơn đấy, giơ chân lên hung hăng giẫm xuống hạ bộ Thất gia.
- BA-!
- A... !
Thất gia phát ra một tiếng kêu thê thảm không gì sánh được, lập tức hôn mê, sống chết không rõ, năm chi toàn bộ bị phế.
Người trong phòng nhìn Tần Thiên thấy lạnh cả người, mấy người nam nhìn Tần Thiên, nhịn không được thò tay bưng kín hạ bộ của mình, giống như sợ hãi Tần Thiên đi qua giẫm nát bi của bọn hắn.
Hà Quýnh Binh nhìn Tần Thiên, thân thể có chút phát run, hiển nhiên bị Tần Thiên tàn bạo hù dọa.
- Hừ! Đáng đời!
Tần Thiên mắng Thất gia đang bất tỉnh trên mặt đất, lập tức quay đầu nhìn về phía Hà Quýnh Binh.
Hà Quýnh Binh bị hù liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt nhìn Tần Thiên thay đổi.
- Mày... mày muốn làm gì, đừng tới đây, tao là người của Hàn gia, Hàn gia trong Thất đại gia tộc của Đế Đô, đắc tội tao, thần tiên cũng không thể nào cứu được mày!
Sắp chết đến nơi, Hà Quýnh Binh vẫn muốn dựa vào bối cảnh của mình đến hù dọa Tần Thiên, đáng tiếc Tần Thiên không để ý, muốn so bối cảnh, Hàn gia trong mắt hắn hoàn toàn là cặn bã, người của Tứ đại thánh địa, Hàn gia dám nhắm tới sao.
- Thật sao, nhưng Tần Thiên tao không sợ, tao ngược lại muốn nhìn, nếu như tao giết chết mày, Hàn gia sẽ đối phó tao như thế nào!
Tần Thiên vừa nói, mang theo gậy bóng chày đi tới chỗ Hà Quýnh Binh.
Giờ khắc này, Hà Quýnh Binh bị dọa sắc mặt trắng bệch, tiểu tiện đều không bị khống chế
Bành!
- A!
Một tiếng thủy tinh vang lên, ngay sau đó chính là tiếng kêu sợ hãi của Đồng Văn Văn.
- Dừng tay, tên nghèo kia, nếu không tao giết cô ta!
Đột nhiên, vừa lúc đó, Phương Khả nhấc lên một chai rượu, dùng sức đập nát, kề trên cổ Đồng Văn Văn, trực tiếp bắt lấy Đồng Văn Văn, áp chế Tần Thiên.
- Phương Khả, cô điên rồi, đây là phạm pháp, cô mau dừng tay!
Trương Thải Hà nhìn Phương Khả quát to.
- Cút sang một bên, dám tới tao cắt nát mặt của mày!
Phương Khả hướng về phía Trương Thải Hà phẫn nộ quát, cầm trên tay chai rượu vỡ hướng về phía Trương Hải Hà khoa tay vài cái, Trương Thải Hà dừng bước.
- Chết nghèo, tới đây, quỳ xuống, nếu không tao cắt nát khuôn mặt con tiện nhân này, nhanh lên!
Phương Khả nhìn Tần Thiên quát.
Hà Quýnh Binh nhìn thấy Phương Khả khống chế Đồng Văn Văn uy hiếp Tần Thiên, thở dài một hơi, thần sắc sợ hãi cũng đã biến mất, đổi lại trở nên hung hăng, giống hệt như không có chuyện gì xảy ra, chỉ tiếc nơi đũng quần vẫn còn nhỏ giọt nước tiểu, do vừa rồi hắn sợ quá đái trong quần.
- Nhanh lên, tiểu tử, còn không nghe theo!
Hà Quýnh Binh hướng về phía Tần Thiên quát
Tần Thiên nhìn Hà Quýnh Binh thô lỗ, không nói gì, mà nhìn về phía Phương Khả.
- Tần Thiên, anh không cần nghe lời của cô ta!
Đồng Văn Văn sợ Tần Thiên thật sự quỳ chịu nhục, ngay lập tức kêu to.
- Câm miệng, hô một câu nào nữa tao cắt nát mặt của mày, tiện nhân!
Phương Khả ngay lập tức quát.
Tần Thiên nhìn Phương Khả, chậm rãi nói:
- Tao cho mày một cơ hội bảo trụ tay của mình, trong mười giây nếu mày không buông Văn Văn ra, tay phải của mày sẽ không còn.
- Ha ha ha... Chết cười, chết nghèo, bây giờ là tao uy hiếp mày, chứ không phải mày uy hiếp tao, mày có lầm lẫn gì hay không, còn kiêu ngạo như vậy, đầu óc bị nước vào, mười giây đồng hồ, không cần, một giây đồng hồ đều không cần, mày động thủ thử xem, coi thử ai nhanh hơn ai!
Phương Khả nhìn Tần Thiên hung hăng càn quấy không gì sánh được phá lên cười.
- Tốt, một giây!
Tần Thiên nhàn nhạt nói một câu, sau một khắc, cả người biến mất ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều cả kinh, Phương Khả ngây ngẩn cả người, Tần Thiên đâu, chạy đi nơi nào rồi.
- XÍU... UU!!
- Ah!
Đột nhiên, một thanh dao găm sắc bén xẹt qua cánh tay của Phương Khả, trong chớp mắt một đường máu bắn ra tung tóe, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Phương Khả.
Sau một khắc, mọi người thấy cánh tay Phương Khả lìa khỏi người, rơi trên mặt đất cùng chai rượu rơi vỡ nát.