- Ah... !
Phương Khả nhìn thấy máu tươi phun ra từ cánh tay của mình, bị hù cả người đều ngã trên mặt đất, Hà Quýnh Binh vừa mới chứng kiến Phương Khả uy phong bây giờ lại là một bộ dạng thê thảm, trong chớp mắt cả người bị hù trực tiếp té quỵ trên đất, lại một lần nữa bị hù làm cho tiểu tiện không bị khống chế.
- Không có sao chứ!
Tần Thiên đưa tay đem Đồng Văn Văn kéo vào trong ngực nhẹ giọng hỏi.
- Không có việc gì!
Đồng Văn Văn nói.
- Không có việc gì là tốt rồi, anh giải quyết đôi tiện nam nữ này trướci!
Tần Thiên nói xong buông lỏng Đồng Văn Văn ra, đi tới Hà Quýnh Binh.
- Cậu... Cậu không được xằng bậy, tôi là Hàn gia... Người của Hàn gia!
Hà Quýnh Binh nhìn Tần Thiên, trực tiếp bị dọa đến nói chuyện đều không lưu loát, không có chút sức lực.
- Tao không xằng bậy, tao rất bình thường!
Tần Thiên cười nói, vừa nhấc chân, vung lên một gậy bóng chày, hung hăng nện xuống người Hà Quýnh Binh.
- Cờ-rắc!
- Ah!
- Cờ-rắc!
- Ah!
-Cờ-rắc!...
Không đến mười giây, Hà Quýnh Binh bị đoạn cả tứ chi, cả người co quắp té trên mặt đất, trong miệng không ngừng kêu thảm, Tần Thiên nhìn bộ dáng của hắn, ném gậy bóng chày đi, nhìn Phương Khả máu chảy không ngớt, bộ dạng sắp chết, buông tha cho ả.
- Đi, Văn Văn, chúng ta trở về!
Tần Thiên nói xong ôm lấy Đồng Văn Văn đi ra ngoài, còn chưa đi ra, cửa phòng đã mở ra, Khâu Trạch cùng mấy nữ sinh đi vào.
- Ồ, Văn Văn, các cô phải đi a, tôi vừa... Ah... !
Khâu Trạch còn chưa nói xong, đột nhiên chứng kiến cảnh tượng trong phòng, cả người đều sợ choáng váng, sửng sờ ở chỗ đó, mấy nữ sinh chứng kiến cảnh này, tức thì bị hù hét to.
- Lần sau gặp lại, chúng tôi đi trước!
Tần Thiên nhìn Khâu Trạch cười nói, lập tức ôm lấy Đồng Văn Văn rời đi.
Hai người vừa đi không đến một phút đồng hồ, bên ngoài hai cảnh sát đã vào, chứng kiến cảnh tượng trong phòng, cũng bị dọa nhảy dựng, vội vàng kêu người tới trợ giúp, đồng thời kêu xe cứu thương.
- Thất gia, chuyện gì đã xảy ra!
Một người cảnh sát hiển nhiên nhận ra Thất gia, nhìn Thất gia trên mặt đất không chút cử động, sống chết không rõ.
- Cảnh sát, nhanh, nhanh đi bắt lấy một nam một nữ vừa mới rời khỏi, tên là Tần Thiên và Đồng Văn Văn, vừa rời quán bar không đến một phút!
Hà Quýnh Binh trên mặt đất hướng về phía cảnh sát khó khăn nói, nói xong cũng ngất đi.
- Cậu nói cái gì, người kia gọi Tần Thiên!
Hai cảnh sát nghe Hà Quýnh Binh nói, ngay lập tức cùng nhìn về phía Hà Quýnh Binh, đáng tiếc Hà Quýnh Binh đã té xỉu.
- Nhanh, đi tra xét người giám sát của quán bar một chút, có phải Tần Thiên hay không!
Người này nói với cảnh sát khác, cảnh sát kia ngay lập tức rời đi. ...
- Tần Thiên, thực xin lỗi, vốn nghĩ có thể cùng anh vui chơi, không nghĩ tới ngược lại rước lấy phiền phức cho anh!
Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên tự trách.
- Cô bé ngốc, nói cái gì thế, đừng nghĩ tới những việc này, đi thôi, hiện tại không đến mười giờ, chúng ta còn có thể đi chỗ khác!
Tần Thiên nói, lập tức nắm lấy tay Đồng Văn Văn vào trong xe, khởi động.
Đi một hồi, hai người nhìn thấy một quán nướng, Đồng Văn Văn đề nghị đi ăn xâu nướng.
Giữa mùa đông, ăn xâu nướng, uống ly trà sữa nóng.
Hai người mua một bó to xâu nướng, một người bát lớn trà sữa, vui thích đứng tại ven đường bắt đầu ăn.
- Tần Thiên, em lần đầu ra ngoài vào buổi tối ở Đế Đô, tuy rằng phát sinh chuyện không thoải mái, bất quá ở một chỗ cùng anh, em vẫn rất cao hứng!
Đồng Văn Văn vừa ăn vừa nói.
- Ừm, lần sau anh lại dẫn em đi, đến những điểm thú vị khác!
Tần Thiên cười nói, há miệng ăn xâu nướng.
Chính lúc này, một người nữ sinh bên cạnh mặc áo khoác ngoài màu hồng phấn đi tới chỗ hai người.
- Anh... Anh là Tần Thiên tiên sinh!
Nữ sinh nhìn Tần Thiên có chút không chắc chắn hỏi.
Tần Thiên quay sang, con mắt sáng lên, bởi vì đứng ở trước mặt hắn chính là một siêu cấp đại mỹ nữ, thật tương xứng với mình, dáng người cao gầy, có lồi có lõm, mặt trái xoan, eo thon, ngũ quan tinh xảo, bộ dáng thanh lệ thoát tục, để cho người nhìn đều phải say mê đắm đuối.
- Đúng là tôi, làm sao cô biết tên của tôi, cô là... ?
Tần Thiên nhìn mỹ nữ nghi ngờ nói, xem bộ dáng, có một chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi.
- Thật là anh, Tần Thiên tiên sinh, tôi là Mạc Tiểu Vũ!
Nữ sinh nhìn Tần Thiên mừng rỡ nói.
- Mạc Tiểu Vũ? Hình như đã nghe qua!
Tần Thiên cố gắng nhớ lại.