Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1123 - Chương 1128: Muốn Đồng Văn Văn

 Chương 1128: Muốn Đồng Văn Văn Chương 1128: Muốn Đồng Văn Văn Chương 1128: Muốn Đồng Văn Văn

Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn có chút giật mình, không nghĩ tới Đồng Văn Văn sẽ nói ra lời này, cái này rõ ràng là trắng trợn câu dẫn, quá lớn mật, Tần Thiên cảm thấy thích thú.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên cười cười, nhìn Đồng Văn Văn nói:

- Trời cũng khuya rồi!

Vừa nói, Tần Thiên một bên thò tay ôm Đồng Văn Văn vào trong ngực để cả người Đồng Văn Văn chấn động.

- Anh... Anh thích, ngủ... Ngủ ở đâu, thì ngủ ở đó!

Đồng Văn Văn thấp giọng nói, tiếng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu, trên mặt nóng rát, đầu cuối thấp chín mươi độ, hơn nữa còn có xu thế hướng xuống.

- Thật sao, vậy em hy vọng anh ngủ ở đâu!

Tần Thiên nhìn bộ dạng thẹn thùng của Đồng Văn Văn, không nhịn được đùa cợt.

- Đáng ghét!

Đồng Văn Văn ngượng ngùng nhìn Tần Thiên, lập tức giãy giụa khỏi người Tần Thiên, lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào, Tần Thiên cũng theo sát phía sau.

Trong phòng hơi tối, hiển nhiên dì nhỏ Đồng Văn Văn đã ngủ.

Đồng Văn Văn chân tay nhẹ nhàng đi đến phòng của mình, chậm rãi mở cửa phòng, đi vào mở đèn, Tần Thiên theo sát ở phía sau đi vào, thuận tay khóa trái cửa.

- Anh... Chúng ta đêm nay ngủ ở đây!

Đồng Văn Văn chỉ vào giường của mình, khẩn trương nói.

- Tốt!

Tần Thiên một bên đáp lời, một bên đi tới, đưa tay kéo Đồng Văn Văn vào trong ngực.

- Chúng ta đi ngủ thôi!

Tần Thiên nói xong hôn lên bờ môi anh đào của cô nàng, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của người đẹp ra, ngậm lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho.

- Ưm!

Đồng Văn Văn phát ra một tiếng vang thật nhỏ, hai tay gắt gao nắm chặt quần áo Tần Thiên, cực kỳ khẩn trương, khẩn trương đến quên đang hôn môi, mặc kệ do Tần Thiên hôn mình, cả người đều bị mất phương hướng.

Tần Thiên hôn Đồng Văn Văn, hôn một hồi lâu, sau đó mới tách ra, cả khuôn mặt của Đồng Văn Văn đỏ bừng, đem cô ấy đặt ở trên giường, đưa tay cỡi xuống từng kiện quần áo trên người cô gái, chỉ trong chốc lát Đồng Văn Văn bị Tần Thiên lột sạch, mà Tần Thiên tự mình lột sạch, hai người không mảnh vải che thân.

Đồng Văn Văn nhắm mắt, không dám nhìn Tần Thiên, hai tay thẹn thùng che khuất chỗ tư mật của mình, nhưng càng ngăn cản lại càng mê người, Tần Thiên nhìn dục hỏa sôi trào, đè người lên thân thể Đồng Văn Văn.

- Ưm... Ah... Sẽ rất đau sao!

Đồng Văn Văn khẩn trương hỏi, không dám mở mắt.

- Có một chút, nhưng rất nhanh em sẽ cảm thấy sung sướng!

Tần Thiên cười nói, nói xong hôn Đồng Văn Văn, bàn tay lớn cũng đi dạo trên thân thể của Đồng Văn Văn.

- Ưm... Ưm... !

- Anh tiến vào đây!

Tần Thiên nói, nói xong đột nhiên động eo một cái, xông vào.

- A... !

Đồng Văn Văn nhịn không được kêu to, nước mắt liền chảy, Tần Thiên sớm có chuẩn bị, vội vàng giơ tay bưng kín miệng Đồng Văn Văn, miễn cho bị Hà Tuệ Linh bên cạnh nghe thấy, vậy thì phiền.

- Nhẫn nhịn một chút, sắp không đau rồi!

Tần Thiên nói, hôn lên mặt Đồng Văn Văn, thân thể cũng không động.

Qua một hồi lâu, Đồng Văn Văn bớt đau mới dám động.

- Thế nào, còn đau hay không!

- Không đau, có chút ngứa!

- Ah... ...

Ngày hôm sau.

Mới vừa sáng, Tần Thiên tỉnh lại, phát hiện Đồng Văn Văn nằm sấp trên ngực của mình, nhìn mình, thấy mình mở mắt, sắc mặt tức thì đỏ lên.

- Sao tỉnh lại sớm vậy!

Tần Thiên hôn Đồng Văn Văn một cái, ôm cô vào lòng.

- Ừm... Tần Thiên, em bây giờ là người phụ nữ của anh, em thật hạnh phúc!

Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên nói, bộ dáng cực kỳ đơn thuần.

- Anh càng vui hơn, em đã trở thành nữ nhân của anh!

Tần Thiên nói xong đè Đồng Văn Văn dưới người.

- A... Sắc lang... Anh quá xấu!

Đồng Văn Văn thẹn thùng.

- Ha ha. . Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu!

Tần Thiên cười nói, nói xong muốn giở trò xằng bậy.

- Bang bang!

- Văn Văn, ăn sáng nè!

Đột nhiên, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gọi của dì nhỏ Đồng Văn Văn - Hà Tuệ Linh vang lên dọa hai người giật mình, động cũng không dám động, trái tim Đồng Văn Văn sắp nhảy ra ngoài.

- Dạ... Con... Con... Con ra liền!

Đồng Văn Văn vội nói, rất khẩn trương, trực tiếp bị cà lăm.

- Con không sao chớ, hỏi một chút mà con nói chuyện lắp bắp vậy, hay là sinh bệnh, dì nhìn thử xem.

Hà Tuệ Linh ở bên ngoài lo lắng hỏi, nói xong muốn mở cửa đi vào.

- A... Không cần, dì nhỏ, con không sao, không có việc gì, dì không cần lo lắng, con không sao, dì không nên vào, con đang thay quần áo!

Đồng Văn Văn vội vàng kêu to.

Bình Luận (0)
Comment