Tần Thiên lần nữa lấy ra năm Tử La quả cho Nghi lão, nhiều hơn cũng không có hiệu quả.
- Tốt rồi, Nghi lão không có việc gì, rất nhanh sẽ tỉnh lại!
Tần Thiên cười nói, lập tức buông Nghi lão ra.
- Thật sự sao, rất cảm ơn anh, Tần Thiên!
Mạc Tiểu Vũ vội vàng cảm tạ Tần Thiên, ánh mắt lo lắng nhìn Nghi lão, chờ Nghi lão tỉnh lại.
Một hồi sau, Nghi lão đã tỉnh lại.
- Ông nội, ông tỉnh lại rồi, cảm giác như thế nào!
Mạc Tiểu Vũ nhìn Nghi lão tỉnh lại, vô cùng cao hứng, vội vàng bắt lấy tay Nghi lão.
- Ông... Ông cảm giác thân thể không giống với lúc trước, giống hệt trẻ lại mười tuổi, tràn đầy sức lực, tinh thần cũng rất tốt, thật kỳ quái, ông làm sao vậy!
Nghi lão có chút hưng phấn đứng lên, nhìn nhìn thân thể của mình, sau đó bước nhanh đi trong phòng khách.
- Ông nội, ông cẩn thận một chút, đừng đi nhanh như vậy!
Mạc Tiểu Vũ nhìn Nghi lão hưng phấn đi giống như đang chạy, cực kỳ lo lắng.
- Không có việc gì, thân thể của ông rất tốt, ha ha ha ha, rất tốt!
Nghi lão vui vẻ cười phá lên, rất lâu đều không có cảm giác thoải mái như thế, tâm tình rất tốt.
Nghi lão ở trong phòng khách đi một hồi lâu mới dừng lại, Mạc Tiểu Vũ ở bên cạnh nói cho Nghi lão đây là công lao của Tần Thiên, Nghi lão nghe xong vô cùng cảm kích.
- Tần Thiên, mạng của hai ông cháu ta đều được cậu cứu, thật sự không biết cảm tạ cậu như thế nào mới tốt, lão phu cũng không có cái gì có thể cho cậu, như vậy đi, ta dẫn cậu đi xem tác phẩm của ta, cậu vừa ý cái nào thì cứ việc lấy đi, bao nhiêu cũng có thể!
Nghi lão nhìn Tần Thiên nói, nói xong kéo tay Tần Thiên đi.
Tần Thiên vội vàng ngăn Nghi lão lại:
- Không cần, Nghi lão, tiện tay mà thôi, sao tôi có thể lấy tác phẩm của ông, nếu Nghi lão thật tâm muốn cảm tạ tôi, về sau trên phương diện hội họa tôi gặp phải vấn đề gì, Nghi lão có thể giải đáp một chút, tôi vô cùng cảm kích.
- Ha ha ha... Tốt, cậu đã nói như vậy, ta đây sẽ thu nhận cậu làm đệ tử, lão phu ta cũng là vài thập niên không thu nhận đệ tử, về sau cậu học vẽ có vấn đề gì trực tiếp đến nhà tìm ta!
Nghi lão vỗ bả vai Tần Thiên cười nói.
- Dạ, lão sư!
Tần Thiên ngay lập tức kính cẩn hành lễ.
- Tốt... tốt, đến đây, ngồi xuống nói!
Nghi lão cao hứng kéo tay Tần Thiên một lần nữa ngồi xuống, trên ghế sa lon hàn huyên. ...
Một mực cho tới 12h, Tần Thiên cùng Đồng Văn Văn mới rời khỏi nhà Nghi lão.
- Tần Thiên, hôm nay thật phi thường, cảm ơn anh, có rảnh thường đến chơi, thường xuyên liên lạc!
Mạc Tiểu Vũ nhìn Tần Thiên lần nữa ra vẻ cảm tạ.
- Ha ha, không cần khách khí, trở về đi, không cần tiễn!
Tần Thiên cười nói, dẫn Đồng Văn Văn rời đi.
Rời cư xá, hai người chuẩn bị đón chiếc xe rời đi, bất quá trời mùa đông hơn nửa đêm quá lạnh một chiếc xe con đều không có.
- Đi thôi, anh ôm em trở về!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn nói, nói xong khẽ vươn tay, bế Đồng Văn Văn lên.
- Không muốn, xa như vậy, anh sẽ mệt đấy!
Đồng Văn Văn vội nói, trong nội tâm lại cảm thấy rất ngọt ngào.
- Không có việc gì, vì em, mệt chết cũng không sao!
- Đáng ghét, không cho phép nói bậy!
Đồng Văn Văn đỏ mặt, dùng ngón trỏ chặn miệng Tần Thiên, trong lòng rất ngọt ngào, cảm giác thân thể đều xốp giòn.
Tần Thiên nhìn bộ dạng Đồng Văn Văn, không nói gì, chân khẽ động, cả người như gió lao về phía trước.
- Ah... !
Đồng Văn Văn bị hù gắt gao ôm cổ Tần Thiên, tốc độ quá nhanh, hù chết cô ấy.
- XÍU... UU!!
Tần Thiên ôm lấy Đồng Văn Văn, rất nhanh thuấn di, lóe lên lóe lên, giống hệt quỷ ảnh, không lâu sau đã xuất hiện ở cổng khu cư xá mà Đồng Văn Văn ở, làm cho bảo an canh cổng bị hù thiếu chút nữa ngã sấp, còn tưởng rằng gặp quỷ.
- Tốt rồi, đã đến, mở mắt ra!
Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn nói, để Đồng Văn Văn xuống.
- Đến rồi? Nhanh như vậy.
Đồng Văn Văn giật mình, ngẩng đầu nhìn, xác thực là cửa ra vào cư xá của mình, cái này cũng quá thần tốc, so ra còn nhanh hơn cả ô tô.
- Đi thôi, anh đưa em về!
Tần Thiên nói xong kéo tay Đồng Văn Văn đi đến cư xá.
- Nghỉ ngơi sớm, anh về trước!
Tần Thiên hôn Đồng Văn Văn một cái, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Đồng Văn Văn kéo lại.
- Làm sao vậy?
Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên, sắc mặt đỏ bừng, có chút cà lăm nói:
- Tần... Tần Thiên... Đã trễ như vậy, chắc chắn không có xe... Nếu không... Nếu không anh đêm nay, ở lại đây đi.
Nói xong câu đó, sắc mặt Đồng Văn Văn càng đỏ giống hệt uống say, tim đập vô cùng nhanh, như muốn nhảy ra ngoài.