Tần Thiên nhìn Mị Ảnh, cười cười, sau đó nói:
- Tôi tin, tôi đương nhiên tin, bất quá chỉ sợ cô giết không được tôi, tôi thừa nhận cô rất mạnh, nhưng muốn giết tôi, cô còn không được!
Tần Thiên vừa nói vừa dời dao găm từ trên cổ mình ra, đẩy tay Mị Ảnh đang nắm cổ áo của mình ra.
- Cho cô!
Tần Thiên đưa mỹ nữ tóc vàng đang hôn mê trong ngực cho Mị Ảnh.
- Đây là ý gì!
Mị Ảnh tiếp nhận mỹ nữ tóc vàng đang hôn mê, nhìn Tần Thiên lạnh lùng hỏi.
- Không có gì, không phải cô muốn bắt bọn họ sao, tôi giúp cô bắt sống một người, hai tên khác bị tôi lỡ tay đánh chết, xác còn trong đường cống ngầm, cô gọi người đi nhặt đi, đúng rồi, còn có một tên ở chỗ này!
Tần Thiên nói xong cũng lôi người ở chiếc nhẫn trong không gian ra, ném cho Mị Ảnh.
- Cậu bắt được cô ta lúc nào!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên không thể tin được hỏi, mình đuổi lâu như vậy không có đuổi tới, Tần Thiên đã bắt được.
- Ừm... Để tôi suy nghĩ, cũng gần 20 phút, hẳn là vậy!
Tần Thiên nói.
- Khốn nạn, cậu bắt được mà không báo cho tôi, hại tôi chạy loạn ở bên dưới. Hơn nữa, quả Bom còn không có tháo, cậu biết như vậy nguy hiểm lắm không!
Mị Ảnh tức đến toàn thân đều phát run, ánh mắt nhìn Tần Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đúng là đáng hận, Tần Thiên bắt được người không nói cho mình, làm hại mình lay hoay mò mẫm lo lắng ở dưới, quá đáng giận.
- Cái này sao, quên, thật có lỗi!
Tần Thiên cười hì hì, trong lòng lại hết sức hưng phấn, cô dám chơi tôi, xem tôi đùa chết cô hay không.
- Cậu... Hừ, chờ tôi xong việc sẽ tính sổ với cậu!
Mị Ảnh cả giận nói, lập tức cầm lấy hai người đi về chỗ xe của mình.
- Tôi còn phải đi theo cô không!
Tần Thiên ở phía sau hô.
- Cậu dám không đi thử!
Mị Ảnh hét to
- Móa, cô gái này hung dữ quá, thấy mình thành thật thiện lương thì khi dễ, không có thiên lý!
Tần Thiên rất không biết xấu hổ đánh giá, sau đó đi theo.
Mị Ảnh quăng hai người lên xe, sau đó cứu tỉnh hai người lại, bắt đầu tra khảo.
Người đàn ông kia đã sớm bị dọa sợ, hỏi cái gì nói cái nấy, linh hồn mỹ nữ tóc vàng bị thương nặng, thần trí không rõ, hỏi cái gì cũng nói cái nấy.
Bọn hắn vừa mới lắp đặt quả Bom dưới đất, còn chưa có làm nổ, thời gian thiết lập là đêm giao thừa, cho nên tạm thời không có nguy hiểm.
Mị Ảnh nghe được tạm thời sẽ không nổ, thở dài một hơi, lập tức gọi điện thoại cho Long Tổ, gọi bọn hắn tìm chuyên gia gỡ bom qua.
Mị Ảnh tiếp tục khảo vấn ai là đầu sỏ sai khiến bọn họ làm chuyện này, biết được đầu sỏ phía sau màn là một tổ chức thần bí tới từ nước Mỹ, tổ chức này phát nhiệm vụ cho bọn hắn, tiền cũng đưa một nửa, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ giao phần còn lại.
Hơn nữa phương thức liên lạc cũng không có, bọn hắn chỉ có chờ người của tổ chức thần bí chủ động liên hệ mới có thể nhìn thấy, như vậy khá phiền toái, chỉ có thể chờ thời điểm đối phương giao tiền còn lại mới có thể tìm được tung tích đối phương, nhưng hiện tại không có cơ hội, bởi vì kế hoạch bị Long Tổ phát hiện, không cách nào hoàn thành, bọn hắn cũng lấy không được một nửa tiền thừa.
Khảo vấn xong, thành viên Long Tổ đã đến, phái người dỡ bỏ quả Bom, đồng thời dẫn hai người nước ngoài trở về.
- Thế nào, chuyện OK chưa, tôi có thể đi rồi chứ, mỹ nữ!
Tần Thiên hỏi Mị Ảnh.
- Hừ! việc của Long Tổ đã xong, nhưng việc giữa hai người chúng ta còn chưa xong, muốn đi, không có cửa đâu!
Mị Ảnh nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, lửa giận đầy mặt.
- A! Cô muốn làm gì, tôi cũng không phải người tùy tiện, đừng nghĩ làm chuyện xấu xa đối với tôi, tôi cho cô biết, tôi sẽ báo cảnh sát!
Hai tay Tần Thiên ôm ngực, làm ra bộ dạng khẩn trương sợ hãi, giống hệt Mị Ảnh sẽ thừa cơ ức hiếp hắn, ánh mắt lại mê đắm nhìn chằm chằm ngực Mị Ảnh, Mị Ảnh tức muốn phun máu.
- Cậu đi được bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho tôi!
Mị Ảnh nổi giận quát, người trong vòng mấy trăm mét xung quanh cũng nghe được, nhao nhao quay đầu lại xem chuyện gì xảy ra.
- Hắc hắc, vậy thì gặp lại, mỹ nữ!
Tần Thiên nói xong quay người rời đi.
- Đợi một chút!
Đột nhiên, Mị Ảnh phát hiện mình giống như bị lừa, mình muốn giáo huấn Tần Thiên, như thế nào thả Tần Thiên đi.
Chỉ tiếc tốc độ Tần Thiên quá nhanh, nháy mắt đã biến mất, Mị Ảnh chỉ có thể tức giận mắng to Tần Thiên trong lòng, lập tức lái xe rời đi.