Lưu manh tóc vàng nhìn Tần Thiên, một bên uy hiếp một bên ý đồ muốn rút cây gỗ trong tay Tần Thiên ra, nhưng không làm nên chuyện gì, căn bản là cầm không được.
- Tôi không muốn chết, tôi nghĩ các người cũng không muốn chết, như vậy đi, chúng ta hòa giải. Không oán không cừu, tôi sẽ bỏ qua các người một lần, các người đi đi!
Tần Thiên nhìn lưu manh tóc vàng mỉm cười nói.
Lưu manh tóc vàng nghe Tần Thiên nói lập tức sững sờ, khi phục hồi tinh thần lại, là phá lên cười, mấy lưu manh bên cạnh cũng vậy, đều phá lên cười.
- Ha ha ha... Chết cười tao, tiểu tử, đầu óc mày bị nước vào rồi sao, rõ ràng dám uy hiếp chúng tao, nói khoác không biết ngượng muốn thả bọn tao, mày cho rằng mày là Lý Tiểu Long sao, kiêu ngạo như vậy!
Lưu manh tóc vàng nhìn Tần Thiên khinh thường nói.
- BA-!
Vừa dứt lời, trên mặt lưu manh tóc vàng đã bị một cái tát trùng trùng điệp điệp, cả người lập tức bị Tần Thiên đánh ngã trên mặt đất, cả gương mặt cũng dính vào nền đất.
- Thiệt là, không nên ép tôi động thủ!
Tần Thiên nhìn lưu manh tóc vàng không kiên nhẫn nói.
Lưu manh tóc vàng bị đánh đến ngơ ngẩn, hàm răng đều bị đánh ra một chiếc, mặt sưng vù.
Phục hồi tinh thần lại, lập tức nổi giận kêu lớn lên:
- Mẹ nó, mày dám đánh tao, dám đánh tao, bắt hắn lại cho tao, tao muốn giết chết hắn, giết chết hắn!
Lập tức, mấy lưu manh cầm lấy thiếu nữ đánh tới Tần Thiên.
- Ba ba ba!
- Ba ba ba!
Lập tức, liên tiếp vài cái tát vang dội vang lên, lập tức mấy tên lưu manh đánh về phía Tần Thiên toàn bộ ngã trên mặt đất, che miệng kêu thảm.
Đây hết thảy bất quá vài giây đồng hồ, tốc độ Tần Thiên nhanh đến thiếu nữ đều ngây dại, thật lợi hại.
- Cút đi!
Tần Thiên nhìn mấy tên côn đồ trên mặt đất quát.
- Tiểu tử, tao nhớ kỹ mày rồi, tao sẽ trở lại!
Tên côn đồ tóc vàng bụm mặt nhìn Tần Thiên nói, lập tức mang theo một đám tiểu đệ chạy ra ngoài.
Nhìn đám côn đồ này rời đi, Tần Thiên quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ lập tức khẩn trương lên, hai tay bảo vệ trước ngực.
- Anh muốn làm gì, túi tiền tôi đã trả lại cho anh, anh lại muốn thế nào!
- Trả lại cho tôi? Tôi nhớ rõ là tự mình lấy ra trong túi áo của cô đó nha, cô có tự tay trả lại cho tôi sao!
Tần Thiên nhìn thiếu nữ nói.
- Tôi... Dù sao anh đã lấy về, hai chúng ta không nợ gì nhau, tôi phải đi về, anh bỏ đi!
Thiếu nữ nói xong quay người phải đi, nhưng chân quá đau đớn, vừa đi giống như bị tra tấn, đau muốn chết, nước mắt trực tiếp đều khống chế không nổi rớt xuống.
- Đau quá!
Thiếu nữ nhịn không được nói, vội vàng dừng bước.
Tần Thiên nhìn thiếu nữ, trực tiếp cúi thân xuống, thò tay một phát bắt được chân bị thương của thiếu nữ.
- A... Anh làm gì, sắc lang!
Thiếu nữ lập tức kinh hãi, vội vàng nâng lên một cái chân khác đá vào Tần Thiên, kết quả cô quên chân mình bị thương căn bản là không thể trụ được, cả người té xuống đằng sau.
- Bành!
- A!
Bờ mông thiếu nữ mãnh liệt nện trên mặt đất, đau đến cô nàng phát hét lên.
- Cô kích động như vậy làm gì, tôi bất quá là muốn giúp cho cô trị liệu chân mà thôi, không cần khẩn trương!
Tần Thiên vừa nói vừa thò tay cỡi giày Cavans của thiếu nữ xuống, chỗ mắt cá chân bị thương hoàn toàn sưng phồng lên, lồi đi lên một khối lớn.
- Tôi không cần, anh mau buông tôi ra!
Thiếu nữ giãy giụa nói, nhưng Tần Thiên lại không để ý tới, cầm lấy chân thiếu nữ, mãnh liệt uốn éo kéo một phát, định bẻ xương lại cho cô.
- A!
Thiếu nữ đau nhức đến toàn thân đều phát run lên, nước mắt rầm rầm chảy ra.
Tần Thiên chưa để ý tới, một đạo năng lượng nhàn nhạt từ trên tay tiến trên mắt cá chân thiếu nữ, lập tức mắt cá chân vốn là sưng vù rất nhanh tiêu sưng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Trên chân truyền đến đau nhức kịch liệt như vậy. Rất nhanh tiêu mất hết, chỉ chốc lát, chân đã khôi phục bộ dáng lúc trước, đau đớn cũng biến mất, giống như chưa từng bị tổn thương.
Thiếu nữ nhìn Tần Thiên mà vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được, đưa thay sờ sờ chân của mình, đè lên, lại đứng lên đi đi, phát hiện chân rõ ràng tốt rồi, quá thần kỳ.
- Không có việc gì, chân của cô hoàn toàn tốt rồi!
Tần Thiên nói.
- Chuyện gì xảy ra, làm sao chốc lát đã tốt rồi, anh làm cái gì, anh là bác sĩ sao! Thiếu nữ nhìn Tần Thiên hỏi, mang theo vẻ mặt không thể tin được.
- Ừ... Không kém bao nhiêu đâu, tôi có thể trị liệu như bác sĩ, cô nói tôi có phải bác sĩ không!
Tần Thiên cười cười nói.