Tần Thiên thật không nghĩ tới xuất thân của Diêu Phi Yến sẽ như vậy, lúc trước ấn tượng Tần Thiên đối với Diêu Phi Yến không khá lắm, chỉ là nội tâm nghĩ Diêu Phi Yến tựa như có chút kỳ lạ, sau lại nghe được Diêu Phi Yến và đám lưu manh đối thoại, ấn tượng cải thiện một chút, bây giờ nghe Diêu Phi Yến nói như vậy, trong lòng Tần Thiên triệt để không còn thành kiến.
Một cô gái không đến hai mươi tuổi phải chăm lo cho cô nhi viện khoảng mười đứa nhỏ, phi thường không dễ, trên mặt tình cảm mà nói, Diêu Phi Yến coi như bị tội ăn cắp thì pháp luật cũng không nên tính toán với cô, Tần Thiên nghĩ.
Tần Thiên quyết định muốn giúp Diêu Phi Yến, lo cho những cô nhi này.
Nghĩ tới đây, hắn đi ra ngoài, gặp Diêu Phi Yến nói chuyện.
- Cô nhi viện này có bao nhiêu cô nhi, mỗi ngày phải chi tiêu bao nhiêu!
Tần Thiên hỏi.
- Chín, chi phí thấp nhất mỗi ngày là vậy một trăm tệ, thế nào?
Diêu Phi Yến có chút nghi hoặc.
- Được, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chi trả toàn bộ sinh hoạt phí của trẻ em ở đây, sau đó có thêm thành viên mới tôi cũng sẽ chi trả, cuộc sống của các đứa trẻ ở đây sẽ như những đứa trẻ bình thường ngoài kia, tôi sẽ cho bọn chúng đọc sách đến trường, kế hoạch cụ thể chờ thêm vài bữa nữa sẽ tiến hành, không thành vấn đề chứ!
Tần Thiên nói.
Diêu Phi Yến nghe mà choáng váng, một hồi lâu, nhìn Tần Thiên không tin hỏi:
- Anh nói đùa sao, đây chính là một số tiền lớn, anh gánh nổi à, uống say nói mê sảng hả.
Tần Thiên lập tức lắc đầu:
- Cô thấy tôi say rượu nói mê sảng à, hiện tại tôi ở đây giúp đỡ chín đứa bé, hay chín mươi với tôi mà nói đều không có gì, cô yên tâm, tôi sẽ không gạt cô, số tiền này cô cầm trước.
Tần Thiên nói xong vung tay, một cọc tiếng xuất hiện trong tay, rất chỉnh tề, hai mươi ba vạn, đây là Tần Thiên lấy ra từ nhẫn trữ vật.
Diêu Phi Yến nhìn thấy tiền nhiều như vậy, lại một lần nữa choáng váng, nhìn kỹ một chút, nghiệm nghiệm xem có phải thật hay không, kết quả phát hiện đều là thật.
- Tôi không phải đang nằm mơ chứ!
Diêu Phi Yến không thể tin nhéo bắp đùi mình, không phải đang mơ, nhưng bây giờ cảm giác giống như đang nằm mơ, là vận may rơi từ trên trời xuống.
Không lý do gì đi ăn cắp một người, đối phương không đưa mình vào cục cảnh sát, trái lại cho hai mươi ba vạn, cái này giống như nội dung một vở kịch hay trong phim.
- Tại sao anh phải giúp tôi, có ý đồ gì đối với tôi, tôi cho anh biết, tôi là một cô gái đàng hoàng, sẽ không khom lưng vì tiền.
Diêu Phi Yến nhìn Tần Thiên, có chút khẩn trương nói.
Tần Thiên nghe mà đổ mồ hôi lạnh:
- Yên tâm, tôi đối với cô không có hứng thú, tôi chỉ thấy những đứa bé này rất đáng thương, tôi cũng có năng lực, cho nên muốn giúp bọn chúng.
- Vậy là tốt rồi!
Diêu Phi Yến thở dài một hơi, bất quá lại khó chịu, làm sao Tần Thiên đối với mình không có hứng thú, mình dù sao cũng là một đại mỹ nhân, những người đàn ông kia thấy đều là nước bọt chảy ròng, Tần Thiên không có hứng thú, quá ghê tởm.
Nhìn suy nghĩ của Diêu Phi Yến có thể thấy được, con gái thật sự rất khó hiểu.
- Được rồi, tôi đi về trước, tôi còn có việc!
Tần Thiên nhớ tới chiến đấu vừa rồi, quá mức kịch liệt, toàn thành đều biết, hiện tại toàn bộ người của Tần gia đều biết mình đang gặp nguy hiểm, bị người đuổi giết, Tần lão gia tử nhất định sẽ cho rằng chiến đấu mới vừa rồi là truy sát mình, hiện tại sẽ rất lo lắng, đi khắp nơi tìm kiếm tin tức của mình.
- Tần Thiên, cám ơn anh!
Diêu Phi Yến vội nói.
- Không có việc gì, tôi đi trước!
Tần Thiên nói xong đi ra ngoài, Diêu Phi Yến tiễn Tần Thiên.
Còn không kịp mở cửa, tiếng kêu sợ hãi của một đứa bé đã từ bên ngoài truyền đến.
- Phi Yến tỷ tỷ, đại phôi đản này lại tới, muốn đạp phòng ở của chúng ta nè!
Hoàng Hoàng và mấy đứa trẻ chạy tới, nhìn Diêu Phi Yến sợ hãi nói.
Tần Thiên nhìn về phía cửa chính, thấy bảy tám tên côn đồ cầm thiết chùy trong tay khí thế hung hăng đi đến.
Diêu Phi Yến vừa nhìn, sắc mặt đại biến, bởi vì... Đây là băng nhóm của mấy tên côn đồ kia.