Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1172 - Chương 1177: Giết Chết

 Chương 1177: Giết Chết Chương 1177: Giết Chết Chương 1177: Giết Chết

- Mỹ nữ, suy nghĩ kỹ chưa, cô nếu không nguyện ý bàn bạc cũng có thể, cùng mấy anh đây vui vẻ, mấy anh có thể cho cô qua hết năm, làm sao, ha ha ha!

Tên cầm đầu nhìn Diêu Phi Yến đùa giỡn.

- Đúng vậy, mỹ nữ, đến đây để các anh vui đùa một chút, mấy anh rất mạnh, bảo đảm cho cô thoả mãn, ha ha ha!

- Đến đây đi!

- Đến đây đi!

Một đám lưu manh đùa giỡn Diêu Phi Yến, đồng thời còn đi tới.

- Bọn cặn bã, súc sinh, tụi mày cút ngay, bằng không tao báo cảnh sát!

Diêu Phi Yến chỉ đám lưu mạnh nổi giận quát.

- Ha ha ha... Cười chết mất, báo cảnh sát, mày đi đi, để xem cảnh sát vậy giúp mày hay là giúp tụi tao!

Tên răng vàng cười to nói.

- Đúng vậy, đúng vậy, báo cảnh sát đi, xem coi cảnh sát có quản hay không a... Ha ha ha!

Mấy tên khác đều phụ họa, đám này cực kỳ kiêu ngạo, bởi vì cảnh sát sớm đã bị bọn họ mua chuột, sẽ không quản lý chuyện bên này, bằng không cũng không dám kiêu ngạo, không kiêng nể gì cả.

- Các ngươi... Vô sỉ!

Diêu Phi Yến mắng to nhưng chẳng biết làm thế nào cho phải.

- Cảm tạ khích lệ, chúng tao vô sỉ, chúng tao còn có thể càng vô sỉ, có muốn nhìn một chút hay không!

Tên răng vàng nói xong bắt đầu lấy tay kéo khóa quần, rất lưu manh.

Tần Thiên nhìn tên này, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Cho tụi mày hai mươi giây, lập tức biến đi, bằng không tao sẽ đưa tụi mày ra ngoài, không nên để tao động thủ, bằng không tụi mày rất có khả năng đều phải nằm ở trên giường!

Tần Thiên nói xong đi lên mấy bước để rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, kinh ngạc là Tần Thiên dám làm như vậy, dám đối nghịch với bọn họ, muốn chết.

- Mày là ai lại dám uy hiếp mấy người chúng tao, không muốn sống nữa à!

Đại Hoàng Nha nhìn Tần Thiên rất khó chịu nói, nói xong đi tới chỗ Tần Thiên, mấy tên côn đồ khác lập tức đi theo.

- Lại dám coi thường chúng tao, đại ca giết chết nó!

- Đúng, giết chết nó!

- Đập chết nó đi!

Đám tên côn đồ quơ thiết chùy trong tay, kiêu ngạo không gì sánh được.

Tần Thiên nhìn đám người này, cười lạnh một tiếng, mở miệng:

- Tốt, cho tụi mày cơ hội mà không chịu, đã như vậy, vậy tao tống tụi mày rời khỏi đây!

Tần Thiên nói xong, cả người biến mất tại chỗ... ...

Bên này một tên côn đồ nhìn Tần Thiên đột nhiên biến mất, không khỏi sửng sốt, người này thế nào đột nhiên đã không thấy tăm hơi.

- Tao ở trước mặt mày nè, tên khốn!

Tần Thiên cứ thế xuất hiện trước mặt của tên Răng Vàng, nhất thời dọa hắn giật mình, còn không có phục hồi tinh thần, một cái tát hung hăng đánh lên mặt hắn.

- Ba!

- A!

- Răng của tao!

Răng Vàng kêu thảm, bị Tần Thiên đánh một cái cực mạnh ngã trên mặt đất, hàm răng bay ra ngoài, mặt xưng phù giống như đầu heo, miệng đều là máu, bộ dạng cực kỳ thảm.

Mấy tên côn đồ vừa nhìn, vội vàng chạy đến đở Răng Vàng dậy.

- Lập tức... Giết chết nó cho tao, giết chết nó!

Răng Vàng chỉ vào Tần Thiên quay qua đàn em quát.

- Vâng!

Mấy tên đàn em nhanh chóng vọt tới Tần Thiên.

- Ba ba ba!

- A a!

Mấy tên côn đồ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã Tần Thiên đánh bay hết ra ngoài, như tên Răng Vàng, răng bị đánh rớt vài cái, đầy miệng đều là máu.

- Hừ! Một đám ngu ngốc dám kiêu ngạo ở trước mặt tao, không biết sống chết, lần này trước dạy dỗ tụi mày một chút, sau đó nếu còn dám tới đây quấy rối, tụi mày nhờ người nhặt xác đi, cút!

Tần Thiên quát.

Răng Vàng nhìn Tần Thiên đầy vẻ giận dữ, cũng không để ý lời Tần Thiên nói, móc ra một con dao găm từ trong ngực, đâm tới Tần Thiên đánh.

- Đi tìm chết!

Răng Vàng quát to, dao nhỏ ghim vào bụng dưới Tần Thiên.

- Tần Thiên!

Diêu phi yến vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, không nhịn được hô lớn lên.

Răng Vàng cũng rất đắc ý, mày thế mà đòi cân với tao, kiêu ngạo, dám đánh lão tử, xem lão tử ta giết chết mày.

- Hừ! Do mày không muốn sống!

Răng Vàng đắc ý nói, bỗng nhiên phát hiện Tần Thiên tựa như một chút việc cũng không có, vừa nhìn, không biết lúc nào, không thấy con dao nhỏ trong tay mình nữa, nó đang ở trong tay Tần Thiên, sắc mặt Răng Vàng nhất thời đại biến, vội vàng lui về phía sau.

Tần Thiên tạm thời không để ý đến Răng Vàng, mà nhìn về phía Diêu Phi Yến, mở miệng:

- Tôi không sao, không cần lo lắng, cô trước tiên đưa những đứa bé vào trong, miễn cho bọn chúng ra tay với mọi người!

Bình Luận (0)
Comment