Ngày tết ở Đế Đô so với Quang Châu đặc sắc hơn rất nhiều, các loại tiết mục truyền thống ở chỗ này cái gì cần có đều có, hai người Tần Thiên nhìn hoa cả mắt.
Đi dạo một buổi sáng, hai người dự định trực tiếp ăn ở bên ngoài, không muốn trở về, vì vậy ngồi xuống ở một quán ăn gần đó.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại của Tần Thiên liền vang lên, cầm lên vừa nhìn, lại là Tạ Phong gọi tới, Tần Thiên rất ngoài ý muốn.
- Này, gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không, không lẽ cậu lại bị người đuổi giết rồi!
Tần Thiên hỏi nói.
- Chó má, tôi có nhân phẩm kém như vậy sao!
Tạ Phong ở điện thoại bên kia buồn bực nói.
- Không sai biệt lắm!
Tần Thiên trả lời một câu làm Tạ Phong tức đến muốn mắng người.
- Tôi quay về đế đô, trở lại một cái chợt nghe nói cậu lên làm gia chủ Tần gia, sau này cậu ở đế đô hoàn toàn có thể xông pha, cậu bây giờ ở nơi nào, tôi đi tìm cậu!
Tạ Phong nói.
- Bây giờ, không rảnh, buổi tối rồi gặp!
Tần Thiên nói xong trực tiếp cúp điện thoại, nha nha, thật vất vả cùng Tiêu Du đi hội, đến đây làm kỳ đà sao.
- Làm sao vậy, có chuyện gì gấp sao?
Tiêu Du nhìn Tần Thiên hỏi.
- Không có, chúng ta gọi món ăn đi, em chết đói rồi!
Tần Thiên nói xong liền gọi một loạt đồ ăn.
- Tần Thiên!
Chợt, một âm thanh như tiếng sấm truyền tới, nhất thời làm Tần Thiên thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống, cả người đều nổi da gà một trận.
Vì thanh âm này Tần Thiên quá quen thuộc, có thể nói là ấn tượng khắc sâu.
- Tần Thiên!
Rất nhanh, một tên bất nam bất nữ xuất hiện ở trước mặt của Tần Thiên, vẻ mặt hưng phấn, Tiêu Du nhìn Tần Thiên rất không giải thích được.
- Ho khan một cái, Chân Như Hoa, tại sao nơi nào đều có thể gặp nhau vậy, lâu rồi không gặp, râu mép lại dài thêm rồi!
Tần Thiên nhìn người trước mặt cái này là nam hay nữ còn chờ khảo cứu rất là khó xử nói, người này là Chân Như Hoa.
- Hắc hắc, Tần Thiên, tại sao cậu có thể pha trò tôi như vậy, được rồi, tôi đã nói với cậu, ngày hôm nay tôi và đại minh tinh Trương Tử Nghiên tới rồi, cô ấy xem cuộn phim của cậu cảm thấy rất hứng thú, muốn hợp tác với cậu, cô ấy ở trong phòng trên lầu, cùng đi gặp đi!
Chân Như Hoa nhìn Tần Thiên hưng phấn nói.
Tần Thiên nghe nhất thời phiền muộn không gì sánh được:
- Chân chủ biên, xin thứ lỗi, không cần giới thiệu nhiệt tình cho tôi, nếu không chuyện này chúng ta qua năm nay rồi lại bàn nhé, tôi còn muốn đi ăn hội.
Tần Thiên vừa nói như vậy, Chân Như Hoa lúc này mới chú ý tới Tiêu Du bên cạnh, vừa chỉ lo Tần Thiên, quên mất Tiêu Du đối diện.
Hiện tại vừa nhìn thấy Tiêu Du, nhất thời hai mắt Chân Như Hoa phát sáng, nha nha, bên người Tần Thiên như thế nào nhiều mỹ nữ như vậy, quá đẹp, Trương Tử Nghiên cũng không so được, hơn nữa còn có một khí chất đặc thù, nhìn qua vô cùng cao quý ưu nhã, nếu như đi theo mình mà nói, tuyệt đối trở thành đại minh tinh.
- Ho khan một cái! Chân chủ biên, bạn gái của tôi sẽ không cùng cô hợp tác đâu, nên chết tâm đi!
Tần Thiên liếc mắt một cái liền nhìn ra Chân Như Hoa muốn làm gì.
Thế nhưng Chân Như Hoa cũng không để ý đến Tần Thiên, mà trực tiếp đi tới ngồi xuống bên người Tiêu Du:
- Mỹ nữ, cô tên là gì, tôi là Chân Như Hoa, là chủ biên của tạp chí xã, cô từng nghe nói qua tạp chí của tôi rồi nhỉ, đây là danh thiếp của tôi.
- Tôi là Tiêu Du, xin lỗi, tôi không có nghe nói qua tạp chí của cô!
Tiêu Du nhìn Chân Như Hoa khẽ mỉm cười nói, tiếp nhận danh thiếp, không nhịn được nhìn Chân Như Hoa vài lần, đây rốt cuộc là nam hay nữ.
- Có nghe hay không, vợ của tôi nói chưa từng nghe qua, cô nhanh đi tìm ngươi đại minh tinh Trương Tử Nghiên đi, nhanh đi, bằng không tôi đánh cô!
Tần Thiên khó chịu nói, thế nhưng Chân Như Hoa vẫn không có để ý tới Tần Thiên, vẫn như cũ nhìn Tiêu Du nói.
- Không quan hệ, chưa nghe nói qua cũng không có gì, sau này cô sẽ biết, Tiêu Du muội muội, cô có muốn tới tạp chí xã của chúng tôi chụp một album ảnh hay không, tôi bảo đảm một mình cô sẽ làm khuynh đảo cả đại giang nam bắc, người hâm mộ lên tới mấy triệu, thế nào!
Chân Như Hoa nhìn Tiêu Du mê hoặc nói. Cái này nếu như cô gái phổ thông nghe được Chân Như Hoa nói tất nhiên hưng phấn ngay, thế nhưng đối với Tiêu Du mà nói, tiền và danh lợi đều là phù vân, không động tâm chút nào.
- Cảm tạ, Chân chủ biên, phương diện này tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn yên lặng mà sống!
Tiêu Du uyển chuyển cự tuyệt Chân Như Hoa.
Vẻ mặt Chân Như Hoa nhất thời thất vọng, thế nhưng cũng không có buông tha, vẫn như cũ nói:
- Im lặng sinh hoạt có ý gì, nhân sinh nên sống oanh oanh liệt liệt mới đúng, cô suy nghĩ một chút, có thể có mấy triệu, hơn một nghìn vạn, thậm chí hơn tỷ người sùng bái cô, việc này làm cho người ta hâm mộ cỡ nào nha, người khác muốn còn không có, cô tại sao có thể buông tha, đúng không!