Tần Thiên nhìn Ngô Ít, dùng dao nhỏ quát quát ở trên mặt của Ngô Ít, chậm rãi nói:
- Thế nhưng mày mới vừa rồi còn rất phách lối muốn ba mày giết chết tao, phải bầm thây tao vạn đoạn, tao thả mày đi ra ngoài chẳng phải là rất nguy hiểm.
- Không... Tôi mới vừa nói sai rồi tôi lập tức sẽ thề, nếu tôi làm như vậy, tôi sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được, xin anh tin tưởng tôi!
Ngô Ít nóng nảy nói.
- Tin tưởng mày? Tốt, tao tin tưởng mày...
Ngô Ít vừa nghe Tần Thiên nói, nhất thời thở dài một hơi, nhìn Tần Thiên, trên mặt mặc dù là vẻ sợ hãi, thế nhưng ngực cũng âm thầm nảy sinh ác độc, chỉ cần mình sống đi ra, nhất định tìm người giết chết ba người Tần Thiên.
- Tao tin tưởng con mẹ mày!
Chợt sắc mặt Tần Thiên đột nhiên lạnh lẽo, chủy thủ trong tay trực tiếp cắm xuống phía dưới Ngô Ít.
- A!
Trong nháy mắt, một tiếng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt phát ra từ trong miệng Ngô Ít, chấn màng tai mọi người đều đau.
- Mày... Mày... Đáp... Ứng với... Ứng với tao!
Ngô Ít chết không nhắm mắt nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Ngô Ít, nhàn nhạt nói một câu:
- Mày vui vẻ quá sớm, tao cũng không đáp ứng mày, tao nói còn chưa dứt lời!
Tần Thiên nói xong trực tiếp đó là mang theo Triệu Tiểu Nhã đi ra bên ngoài.
- Chờ tôi một chút!
Tạ Phong hô lớn, nhanh chóng đuổi theo Tần Thiên, quản lí mập mạp trên đất kia nhìn ba người rời đi, nhất thời thở dài một hơi, cũng may Tần Thiên nương tay với hắn, bằng không hắn nhất định phải chết.
Thế nhưng quản lí mập mạp còn chưa kịp vui vẻ, liền phát hiện Tạ Phong vốn đã rời đi lại xuất hiện ở trước mặt của hắn.
- Thiếu chút nữa đã quên ông!
Tạ Phong nhìn quản lí mập mạp, một cước hung hăng đá vào hạ bộ hắn, trong nháy mắt trực tiếp đá hắn bay ra ngoài, như đạn pháo bạo tạc, đánh vào trên võ đài, phát sinh một tiếng hét thảm, sau đó không còn tiếng nào nữa.
- Đối phó!
Tạ Phong vỗ vỗ tay, lập tức đi ra ngoài. ...
- Nha, cuối cùng cũng xong, bây giờ chúng ta đi đâu!
Tạ Phong nhìn Tần Thiên hỏi.
- Chúng ta tìm nơi chơi tiếp đi!
Triệu Tiểu Nhã hiển nhiên là không tận hứng, hoàn là một bộ dạng hưng phấn.
- Cậu xem rồi chúng ta đi, đế đô ở đây cậu quen thuộc, dẫn đường!
Tần Thiên nhìn Tạ Phong nói.
- Vậy là tốt rồi, đi, tôi mang hai người đi một nơi tốt, đảm bảo chơi rất vui, rất kích thích, đi theo tôi!
Tạ Phong nói xong liền dẫn hai người đi đến xe của mình, lái xe, đưa hai người nhanh chóng đi về phía xa.
Nửa giờ sau.
Tạ Phong dừng xe ở trước của một hội sở cao cấp, mở cửa xe đi xuống, hai người Tần Thiên cũng lập tức đi xuống.
- Đi, mang hai người tìm chút kích thích!
Tạ Phong nói liền dẫn hai người đi vào bên trong.
Lúc này, bên trong vừa vặn cũng có ba bốn thanh niên đi ra, đám người kia vừa đi ra khỏi, thấy ba người Tần Thiên, nhất thời ngừng lại, mắt ở trên thân ba người quét một chút, sau đó nhất tề rơi vào trên người của Triệu Tiểu Nhã.
- A! Đây không phải gia chủ tương lai trong truyền thuyết của Tề gia chúng ta sao, thế nào cô không ở nhà thật tốt, chạy đến ở đây, không sợ bị người giết chết sao!
Bốn người thanh niên này, một người mặc tây trang màu lam ở giữa nhìn Triệu Tiểu Nhã châm chọc nói.
- Gia chủ chó má, một đứa con nít ranh, cũng còn chưa phát dục hết, gia chủ tương lai tất nhiên là Lân đại ca, một tiểu nha đầu thì tính toán cái gì, sớm muộn sẽ bị đuổi ra khỏi Tề gia!
Một thanh niên bên cạnh cũng nói.
- Hay, không biết từ đâu tới, cũng dám tự xưng là người của Tề gia chúng ta, muốn mưu đoạt gia nghiệp Tề gia chúng ta, thật không biết xấu hổ!
- Hay, cũng không biết là ai cùng kỹ nữ sinh ra!
Bốn người nhìn Triệu Tiểu Nhã, đều nói lời nhục hã, bốn người này đều là đệ tử, Tề gia thuộc về một phe đối lập với Tề lão thái, cho nên mới phải nhục nhã Triệu Tiểu Nhã.
- Các ngươi muốn chết, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi cho ta, bằng không cho các ngươi sống không bằng chết!
Triệu Tiểu Nhã nhìn bốn người, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm cực kỳ đáng sợ, nổi giận không gì sánh được, chiến lực trong nháy mắt từ trên người cô nàng bộc phát ra, cực kỳ kinh khủng.
Bốn người kia trong nháy mắt đó bị chiến lực cường đại của Triệu Tiểu Nhã làm hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau.
- Hừ! Ngươi dám xuống tay với chúng ta, lão thái bà kia cũng không giữ được ngươi!
Tên mặc âu phục màu lam quát lạnh một tiếng, chiến lực cũng bạo phát ra, thế nhưng thực lực thua Triệu Tiểu Nhã một đại cảnh giới, bất quá cảnh giới bốn sao mà thôi.
Ba người kia cũng đều bộc phát ra chiến lực, cũng là cảnh giới ba sao bốn sao, rất là nhỏ yếu.