Quy mô của việc thương lượng lần này càng làm cho tu luyện giới thêm chấn động. Trong khoảng thời gian ngắn lời đồn nổi lên bốn phía, nào là tận thế tu luyện giới cũng bị hủy diệt, tin đồn chỉ trong chốc lát truyền ra khắp nơi, nhanh như bệnh dịch, làm cho toàn bộ người ở tu luyện giới bàng hoàng, bất an. Những người trong các đại gia tộc vội vàng đi ra bác bỏ tin đồn, trấn áp, dẹp đi tin đồn chiến đấu với âm dương sư, nếu cứ để cho rối loạn như vậy thì phiền toái.
Tần Thiên ăn sáng xong, Mị Ảnh điện thoại tới, kêu hắn đi ra, cô ấy đang chờ hắn ở bên trong một cửa tiệm ngoài đường lớn cách Tần gia 1 km.
Tần Thiên cúp điện thoại, lập tức chạy tới. Tìm được cửa tiệm mà Mị Ảnh nói, chính là một cửa tiệm bán đồ ăn sáng, vào tới thì thấy Mị Ảnh ở bên trong ăn điểm tâm.
Trên bàn bày đặt hai phân bữa sáng, mị ảnh chính ăn một phần, giữ lại một phần, hiển nhiên là cấp tần ngày.
- Ái chà, mỹ nữ, mời tôi ăn điểm tâm, tốt như vậy sao, không có ý đồ gì với tôi chứ, tôi cho cô biết, tôi không phải là người tùy tiện như vậy, một phần bữa sáng đổi lại có ý đồ với tôi, tôi tuyệt đối không đáp ứng!
Tần Thiên thấy vẻ mặc của mỹ nữ cứ lạnh như băng, nên không nhịn được muốn đùa giỡn, giống như lần trước vẫn như vậy mà trêu chọc.
- Cậu không cần phải ăn!
- Chủ quán mau mang đi!
Mị ảnh liếc Tần Thiên một cái, trực tiếp gọi người bán hàng đem bữa sáng đi.
- Thôi! Cũng gọi rồi, chớ lãng phí, tôi là người rộng rãi, cùng lắm chịu nhục một lần, tôi nhịn được!
Tần Thiên vừa nói vừa cầm lấy bữa sáng ăn một ngụm lớn.
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên, thật muốn chửi ầm lên, hung hăng giáo huấn Tần Thiên, thế nhưng vừa nghĩ, Tần Thiên là một tên thanh niên vô sỉ bất luận nói như thế nào đều không nói lại hắn, còn phải vướng thêm khó chịu.
- Tôi hỏi cậu, ngày hôm qua có đánh giết với âm dương sư đúng không!
Tối hôm qua tin tức về âm dương sư truyền đi khắp nơi, Mị Ảnh là tổ trưởng của Long Tổ, sẽ biết trước tiên.
- Ừ!
Tần Thiên gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.
- Cậu có thái độ gì hả!
Mị ảnh khó chịu vỗ bàn nói. ...
- Thái độ gì, cô hỏi tôi điều gì tôi đều gật đầu trả lời, tôi lại không đùa giỡn với cô, cô làm gì mà tức giận, lẽ nào bây giờ cô có thói quen muốn tôi đùa giỡn cô, tôi không trêu chọc cô cô cảm thấy không thoải mái hay sao, vậy được rồi, tôi sẽ không ngại khó, đùa giỡn một chút với cô, mỹ nữ, ngực của cô lộ rõ ra rồi!
Tần Thiên chỉ trước ngực Mị Ảnh cười nói.
Mị Ảnh vừa nghe Tần Thiên nói nhất thời tức giận đến chết khiếp, nói chuyện với Tần Thiên chỉ càng thêm tức giận, nói một câu hắn đùa cợt một câu, không nghiêm túc được lần nào.
- Đồ vô sỉ, ít nói bậy cho tôi, cậu mau nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện với âm dương sư là như thế nào!
Mị Ảnh kiềm chế cơn tức giận nhìn Tần Thiên hỏi, mặc dù như thế, người chung quanh vẫn cảm giác được lửa giận của Mị Ảnh, không ít người đều hướng nhìn đến bên này.
- Ngực của cô lộ ra kìa!
Tần Thiên chỉ vào trước ngực Mị Ảnh nói lần nữa.
- Cậu muốn chết phải không!
Mị Ảnh cũng không nhịn được nữa, Tần Thiên lại còn dám đùa giỡn mình, quả thực muốn chết, Mị Ảnh trực tiếp đứng lên, hung hăng tát tay Tần Thiên.
- Mẹ kiếp! Tôi nói là sự thật, mà cô lại không nghe!
Tần Thiên một tay nắm tay của Mị Ảnh lại, tay còn lại chỉ trước ngực Mị Ảnh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mị Ảnh nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Thiên, không khỏi cúi đầu nhìn lại, vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đỏ lên, vội vàng rút cánh tay bị Tần Thiên nắm lấy, che lại trước ngực, nhanh chóng ngồi xuống.
Tần Thiên nói quả thực không sai, bộ ngực của cô ấy thật sự lộ ra ngoài. Hôm nay Mị Ảnh mặc bộ quần áo da màu đen, bên ngoài khoác lên chiếc khoát mỏng, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không biết từ lúc nào nút trên áo sơ mi lại mở ra, hơn nữa mở cả hai nút. Kết quả bộ ngực căng tròn màu trắng như tuyết vô cùng mềm mại lộ ra hơn phân nửa, kể cả cái ty màu đen bên trong cũng lộ ra ngoài, coi như lộ ra hết.
Phỏng chừng đều bị Tần Thiên thấy hết, nghĩ đến đây, Mị Ảnh cảm thấy cực kỳ tức giận, cũng cực kỳ ngượng ngùng, vội vàng cài lại nút áo.
Kết quả cài lại nút đầu tiên mới phát hiện, không thấy nút buộc đâu nữa. Bộ quần áo này có hơi chậc, lúc mình tức giận lên, làm cho nút áo văng đi mất, thảo nào mình không nhận thấy được.