- Phó Đông Ba, mày muốn làm gì, Văn Đình là vợ sắp cưới của tao!
Tạ Phong nhìn thanh niên khó chịu nói, thanh niên này là Phó Đông Ba, chính là người của Phó gia ở kinh thành, giống như Tạ Phong cũng là con em của tiểu gia tộc, có quen biết với Tạ Phong và Tống Văn Đình từ nhỏ.
Thế nhưng Tạ Phong và Phó Đông Ba quan hệ không tốt, bởi vì Phó Đông Ba và hắn cùng thương yêu một người là Tống Văn Đình.
- Hừ! Vợ sắp cưới, vợ sắp cưới chó má gì, có hôn ước từ nhỏ hay không không quan trọng, bây giờ là thời đại tự do yêu đương, ta có quyền theo đuổi Văn Đình, mày không có tư cách ngăn cản tao. Cút ngay cho tao, Văn Đình, đi theo anh!
Phó Đông Ba nói xong trực tiếp nắm tay của Tống Văn Đình, nhưng bị Tạ Phong bắt lại.
- Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, ngươi muốn kiếm chuyện sao, không chỉ là hôn ước mà còn là tự do yêu nhau, Văn Đình đều thích ta, ngươi lập tức cút khỏi mắt ta ngay!
Tạ Phong chợt đứng lên, nhìn Phó Đông Ba quát lớn, Tống Văn Đình cũng đứng lên, ôm thật chặt tay của Tạ Phong.
- Phó Đông Ba, giữa chúng ta là không thể nào, tôi không thích anh, anh đi đi!
Tống Văn Đình nói.
- Bỏ tay ngươi ra!
Phó Đông Ba một tay lấy tay Tạ Phong bỏ ra, sau đó nhìn Tống Văn Đình nói:
- Văn Đình, anh biết em nhất định là bị ép buộc, Tạ gia bọn họ thật vô sỉ, uy hiếp người của Tống gia, em đi theo anh, anh và người Phó gia sẽ bảo vệ Tống gia, bảo vệ em, chúng ta còn có thể giúp em chữa khỏi vết thương trên người, giúp cho em có thể tu luyện trở lại, cha anh từ đại môn phái đắt thu mua một quả thiên địa linh quả, Tuyết liên tử, để dành cho em, em đi theo tôi đi!
Phó Đông Ba nói, lần thứ hai muốn kéo Tống Văn Đình, thế nhưng Tạ Phong đang chặn ở phía trước.
- Phó Đông Ba, mày được rồi, muốn đánh nhau sao!
Tạ Phong khó chịu cả giận nói.
- Ha ha ha... Đánh nhau, mày là đối thủ của tao sao, cút ngay!
Phó Đông Ba giọng rất phách lối, động thủ đẩy Tạ Phong ra.
Tạ Phong lập tức đưa tay chặn tay của Phó Đông Ba, thế nhưng Phó Đông Ba rất nhanh lấy tay còn lại một quyền hung hăng đập tới Tạ Phong, lúc này Tạ Phong hoàn toàn không dự liệu được, một quyền này đập vào trên ngực của Tạ Phong.
- Phốc!
Tạ Phong nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, hướng phía Phó Đông Ba ói ra, Phó Đông Ba vội vàng né tránh, đưa tay nắm lấy Tạ Phong ném tới.
- Ầm!
Tạ Phong bị ném bay lên trên bàn, bàn ghế lật ngã, khách bên trong sợ hãi vội vàng chạy trốn.
Thực lực của Tạ Phong chỉ là ba sao cấp bốn mà thôi, căn bản không phải đối thủ của Phó Đông Ba cảnh giới bốn sao, hơn nữa Phó Đông Ba đột nhiên tập kích, làm cho Tạ Phong thối không kịp đề phòng, mới một chiêu đã làm Tạ Phong trực tiếp bị thương nặng.
- Tạ Phong!
Tống Văn Đình sốt ruột hô to lên, vẻ mặt lo lắng, lập tức muốn chạy đến chỗ Tạ Phong.
- Văn Đình, theo anh đi!
Phó Đông Ba một chiêu đánh bại Tạ Phong, lập tức hướng tới bắt lấy Tống Văn Đình.
- Lấy cái tay bẩn thỉu của mày ra!
Trên đất Tạ Phong phẫn nộ quát, cố gắng từ dưới đất đứng lên, kết quả Phó Đông Ba mang tới vài người vây lấy Tạ Phong, một cước đạp cho Tạ Phong vừa đứng lên lại nằm trên mặt đất.
Phó Đông Ba tiếp tục hướng phía Tống Văn Đình bắt tới.
- Ngươi cũng là quá kiêu ngạo rồi!
Tần Thiên nhìn Phó Đông Ba lạnh lùng nói, đưa tay bắt lại tay của Phó Đông Ba đang chụp vào tay của Tống Văn Đình, như một cái kềm, kềm thật chặt tay của Phó Đông Ba khiến hắn nhúc nhích cũng không được.
- Tiểu tử, mày là ai, bớt lo chuyện bao đồng, buông ra ngay, mày muốn chết sao!
Phó Đông Ba nhìn Tần Thiên phẫn nộ quát, dùng sức giãy giụa, nhưng thế nào cũng giãy giụa không ra.
- Hưu!
Tần Thiên nhìn cũng không nhìn, giữ lấy hắn, tay trái nhanh chóng kháp ở cổ của hắn, tay phải hung hăng tát hắn một cái.
- Bả!
- Ầm!
- A!
Tần Thiên hung hăng tát xuống, trong nháy mắt cả người Phó Đông Ba đều bị Tần Thiên phiến ngã trên mặt đất, hàm răng trực tiếp bay ra, miệng đầy máu tươi.
Tần Thiên nhanh chóng đi tới, một cước đá vào bụng Phó Đông Ba.
- Ầm!
Thân thể Phó Đông Ba bay văng tới mấy cái bàn.
- Mày muốn chết!
Phó Đông Ba giận dữ nói, muốn từ dưới đất đứng lên, thế nhưng trong nháy mắt Tần Thiên liền xuất hiện ở trước mặt của hắn, vung lên cái tát làm Phó Đông Ba vừa từ dưới đất đứng lên được nửa người lần thứ hai ngã xuống.
- Bả!
- A!
Vừa hét thảm một tiếng, Phó Đông Ba lần thứ hai ngã trên mặt đất, Tần Thiên Thuận cứ thế một cước dẫm nát ngực của hắn, khiến hắn thổ huyết.
- Lập tức dập đầu xin lỗi anh em của tao, bằng không tao giết mày!
Tần Thiên lạnh lùng nói.