Lúc này, trên đất Phó Đông Ba nhìn Tần Thiên phẫn nộ cực kì, hoàn toàn mất đi lý trí, không nghĩ tới hắn đường đường là một đại thiếu gia bị Tần Thiên không biết từ nơi nào nhảy ra dạy dỗ, còn bị đánh nằm ở trên mặt đất, bị yêu cầu nói lời xin lỗi, thật là sỉ nhục.
Lúc này, Phó Đông Ba không nghĩ gì ngoài muốn giết chết Tần Thiên, đem Tần Thiên bầm thây vạn đoạn, để mà giải hận.
- Tên tiểu tử, lão tử giết chết mày!
- Mấy người các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì, giết chết hắn cho ta!
Phó Đông Ba hướng về phía mấy tên thủ hạ bên cạnh Tạ Phong phẫn nộ quát.
Mấy tên thủ hạ kia nghe được mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng vọt tới phía Tần Thiên bên này. Đồng thời Phó Đông Ba nằm trên đất cũng liều mạng muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện cơ thể mình không thể cử động, căn bản không có cách nào khác để nhúc nhích, cao thủ cảnh giới bốn sao như vậy bị Tần Thiên đánh cho không có khả năng cử động, điều này nói rõ điều gì.
Nói rõ Tần Thiên có thực lực mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, giờ khắc này, trong lòng Phó Đông Ba có chút luống cuống, cũng không có nhiều kinh hoảng, nếu như trưởng lão gia tộc tới, đương nhiên là Tần Thiên sẽ bị giết.
- Tiểu tử, buông thiếu gia nhà ta ra!
Lúc này, mấy tên kia đã xông lại, hướng phía Tần Thiên ra một quyền.
- Hừ! Một đám cặn bã, một chiêu còn chịu không nổi!
Tần Thiên nhìn đám người này xông lại, sau đó bắt lấy cái ghế bên cạnh, hung hăng quét tới bọn chúng.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
- A... !
Trong nháy mắt, tiếng nổ lớn vang lên, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên. Cái ghế trong tay Tần Thiên hung hăng đập vào trên người mấy tên kia, trong nháy mắt nát bấy, đám người này nhất thời toàn bộ trải đầy trên mặt đất, đau đớn hét thảm lên, máu tươi nhễ nhại, cực kỳ khó xem.
Tần Thiên đánh mạnh tay, phải phế đi sức chiến đấu của bọn chúng, vì Tần Thiên không có thời gian với đám ngu xuẩn này.
- Tạ Phong!
Tống Văn Đình lúc này nhanh chóng chạy tới chỗ của Tạ Phong, nhanh chóng đỡ hắn lên, với gương mặt lo lắng, cô ấy dùng ống tay áo lau máu cho Tạ Phong.
- Anh không sao!
Tạ Phong nhìn Tống Văn Đình nói, hít một hơi, cử động lau đi máu trên khóe miệng của mình.
- Thình thịch!
- Mau xin lỗi, nếu không tao sẽ phế mày!
Tần Thiên một tay bắt lấy Phó Đông Ba, ném tới dưới chân của Tạ Phong, một cước dẫm mạnh phía sau lưng của hắn, cho hắn hoàn toàn không còn khả năng động thủ.
- Mày... Mày đừng mơ tưởng. Mẹ kiếp, lão tử là cậu ấm của Phó gia, ngươi lại dám đối xử với tao như vậy, mày có chết cũng không có đất dung thân!
Phó Đông Ba nổi giận đem gia thế của mình ra lấy uy, kiêu ngạo đến cực điểm.
- Thật không! Phó gia? Cái gia tộc chó má gì, chưa từng nghe qua, hiện tại, mày phải nói xin lỗi, nếu không tao sẽ phế đi võ công của mày, cho mày vĩnh viễn không thể tu luyện, đồng thời còn phải dập đầu xin lỗi!
Tần Thiên lạnh lùng nhìn Phó Đông Ba, trong mắt lộ ra vô tận sát khí, hình như sau một khắc sẽ giết Phó Đông Ba.
Phó Đông Ba cũng cảm thấy trên người Tần Thiên bộc phát ra sát khí nồng nặc, không biết Tần Thiên là ai, lại mạnh mẽ như vậy, mặc dù như thế, trong lòng Phó Đông Ba vẫn không muốn xin lỗi, điều này là nhục nhã, với tính khí cao ngạo như hắn làm sao có thể nguyện ý xin lỗi, nhất là đối tượng còn là Tạ Phong, tình địch của hắn.
- Mày đừng mơ tưởng, có bản lĩnh thì phế tao đi, mày dám phế tao, mày sẽ chết!
Phó Đông Ba tuy rằng bị Tần Thiên đạp, thế nhưng vẫn kiêu ngạo không gì sánh được, vẫn giữ thân phận, cho rằng Tần Thiên bất quá chỉ là hù dọa hắn một chút mà thôi, không dám hạ thủ, rất nhanh sẽ thả hắn ra.
Tần Thiên nhìn Phó Đông Ba, cười lạnh một tiếng:
- Mày cho là tao không dám phế đi mày à, thật không biết mày lấy dũng khí ở đâu, khiêu khích tao, tốt tao sẽ thành toàn mày, đồng thời nói cho mày biết, nếu như gia tộc mày mà tới, tao cũng phế đi toàn bộ Phó gia tụi mày, để cho bọn họ biến mất ở Đế Đô!
Tần Thiên nói xong dưới chân chợt dùng một lực, trong nháy mắt, năng lượng kinh khủng từ trên chân Tần Thiên bạo phát ra, rất nhanh ách vọt vào trong kinh mạch của Phó Đông Ba, làm cho gân mạch của Phó Đông Ba nhanh chóng băng khai, trực tiếp vỡ nát.
- A... !
Phó Đông Ba phát sinh tiếng kêu vô cùng thống khổ, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thiên thực sự dám phế đi hắn.
- Mày... mày thực sự phế đi tao, mày phải chết!
Phó Đông Ba nhìn Tần Thiên giận dữ hét, lúc này cả người hắn đều không thể nhúc nhích, vô cùng đau đớn, các đại kinh mạch đều xuất huyết, từng đợt xé rách truyền đến đau đớn, cho hắn sống không bằng chết.
- Hừ! Mày nghĩ rằng tao đùa giỡn với mày sao, bây giờ thế nào, Tạ Phong, cậu muốn xử lý hắn như thế nào!
Tần Thiên giơ chân lên, nhìn Tạ Phong hỏi.
Tạ Phong nhìn Phó Đông Ba trên đất, cười lạnh một tiếng:
- Một tên phế nhân, tôi lười tính toán với hắn, hắn cũng không có tư cách để tôi tính toán, chúng ta đi thôi!